Vẫn Mơ Về Em

Chương 4 : Sững sờ

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Nửa sau bộ phim chỉ có một mình cô em họ Ninh Hiên say

mê theo dõi, tôi và Ninh Hiên “không đánh không quen”, tiếp tục đấu võ miệng

rôm rả.



Tôi quyết không buông tha, gặng hỏi hắn đến cùng: “Rốt

cuộc cậu bao nhiêu tuổi?”



Hắn đá sang chuyện khác, “Bạn trai của chị trông già

thật”.



Tôi bực mình: “Già cái gì mà già! Còn chưa đến ba

mươi, mới hai mươi tám thôi, vẫn còn xuân chán!”



Hắn cười giễu: “Hơn chị những sáu bảy tuổi mà bảo

không già!”



Tôi bao biện: “Đấy là tôi trẻ chứ không phải anh ấy

già!”



Hắn tiếp lời ngay: “Đợi đến lúc chị không còn trẻ thì

anh ta sẽ thuộc diện khọm già.”



Bực thật! Sao cứ quanh quẩn mãi với nhóc này mà vẫn

chưa tới được vấn đề.



Tiếp tục quay lại chủ đề cũ, tôi nói: “Rốt cuộc thì

cậu bao nhiêu tuổi nào, con trai gì mà kỳ cục thế, mỗi chuyện tuổi tác thôi có

cần giấu giấu giếm giếm thế không? Thế cậu tốt nghiệp đại học chưa?”



Không hỏi thẳng được thì tôi chỉ có thể làm cách này

để đoán ra tuổi của hắn thôi.



Ninh Hiên hơi do dự rồi nói: “…Chưa.”



Tôi cười đắc ý: “Đã nói cậu ít tuổi hơn tôi mà! Nhãi

ranh!”



Hắn dài giọng hừ một tiếng mỉa mia: “Nhiều tuổi hơn

tôi thì sao? Số tuổi của chị không biết đi đâu hết rồi, xem ra còn non nớt hơn

tôi nhiều, chẳng hiểu chị tự hỉ hả cái nỗi gì?”



Tôi cười khẩy: “Hỉ hả vì tôi nhiều tuổi hơn cậu đấy!

Đừng nói là hơn một tuổi, chỉ cần sinh ra trước cậu một giờ một phút, thậm chí

là một giây thôi, có đuổi theo cả đời cậu vẫn không đuổi kịp đâu, lúc nào cũng

phải gọi tôi là “chị”. Từ bây giờ trước mặt tôi phải biết cư xử đúng mực, lễ

phép với người lớn nghe chưa! Ha ha ha!” Nói đến đây trong lòng bỗng dẫy lên

một nỗi sung sướng đắc ý, khiến tôi tự cao tự đại ngẩng cao đầu cười ngạo nghễ.



Ninh Hiên im lặng nhìn tôi, có lẽ không còn gì để đôi

co nữa. Mãi lúc sau hắn mới lên tiếng: “Tôi không muốn kém tuổi chị, nhưng đây

cũng không phải chuyện tôi có thể tự quyết định được!”



Giọng hắn hờ hững thản nhiên, làm người ta có cảm giác

bùi ngùi. Tôi sững người không biết nói sao, đành an ủi đôi câu qua quýt: “Trẻ

thì tốt chứ sao, không có gì quý hơn tuổi trẻ đâu, tôi rất ngưỡng mộ cậu ấy

chứ…” Chỉ thấy mặt mũi hắn càng lúc càng sa sầm, tôi vội vàng nín bặt.



Nếu biết trước cảnh ngộ của mình sau này, nhất định

tôi sẽ không nói ra những lời vừa rồi.
say, nhưng những lúc tâm trạng không vui thì rất dễ uống đến say mèm.



Rượu bốc lên đầu, bên cạnh lại có một kẻ gần như không

quen biết làm thính giả, tôi bắt đầu không kiểm soát nổi cái miệng của mình,

nói không ngừng.



Tôi hỏi Ninh Hiên: “Này, rốt cuộc cậu bao nhiêu tuổi

đấy?”



Cậu ta chẳng buồn nhìn tôi, đáp: “Liên quan gì đến

chị?”



Tôi cáu quá, văng tục: “Mẹ kiếp!”



Ninh Hiên nhăn mày nhìn tôi: “Con gái không nên nói

“Mẹ kiếp”.”



Tôi không phục: “Nhóc con, cậu được lắm, dám lên mặt

dạy dỗ cả chị à!”



Ninh Hiên hừ một tiếng: “Chị? Thôi, đừng đùa, chị làm

gì có tố chất làm chị? Cùng lắm chỉ hơn được cái tuổi thôi!”



Tôi không thể thua hắn được, phải nhớ rằng, tôi là đứa

có tiếng đấu võ miệng vô địch thiên hạ trong lớp đại học đấy. Có điều, sau khi

quen biết Trác Hạo, chỉ vì muốn trở thành người con gái thanh lịch trong mắt

anh mà tôi đã phải ra sức giả tạo, biến mình thành một hình mẫu phụ nữ vừa tài

năng, vừa bình dị, khiêm nhường.



Nghĩ đến Trác Hạo, tim tôi lại đau nhói, suýt nữa còn

mượn hơi men mà khóc cho hả. Ninh Hiên ngồi bên cạnh nhìn tôi rồi nói: “Trông

bộ dáng thảm hại chưa kìa! Chẳng qua chỉ là thất tình chứ có gì to tát, có đáng

vậy không?”



Tôi lập tức ngẩng đầu gân cổ cãi: “Cậu nói linh tinh

cái gì? Bảo ai thất tình? Ai bảo cậu là tôi thất tình? Chính cậu thất tình thì

có, cả nhà cậu thất tình thì có!”



Ninh Hiên nhìn tôi, mặt mày tối sầm, đôi hàng lông mày

nhăn lại như cặp bánh quai chèo Thiên Tân.



Tôi nhìn khuôn mặt trẻ trung khôi ngô trước mặt, lòng

không nén nổi tiếng thờ dài. Tôi đang cư xử kiểu gì thế này? Rõ ràng biết cậu

ta ít tuổi hơn mình, dáng ra tôi nên nhường cậu ta mới phải, vậy mà lần nào

cũng chảnh chọe, cãi vã những chuyện chẳng đâu vào đâu!



Tôi thở dài nói với Ninh Hiên: “Xin lỗi, thực sự tâm

trạng tôi đang không tốt, nên những lời tôi vừa nói không được dễ nghe cho lắm,

cậu đừng để bụng làm gì!”



Ninh Hiên không nói gì, nhấc một cốc bia lên, uống một

hơi cạn đáy. Uống hết cốc bia, cậu ta quay sang nhìn tôi, mỉm cười nói: “Ngần

này tuổi rồi nhưng chưa ai mắng tôi nặng lời như thế đâu. Hóa ra bị người khác

chửi lại thoải mái thế!”



Tôi… Mẹ kiếp! Tôi gặp phải loại người gì thế này? Bề

ngoài mặt mũi sáng sủa đẹp trai vậy mà bên trong lại ẩn giấu một tim lập dị!”