Vẫn Mơ Về Em

Chương 5 : Muốn chia tay anh

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Thường thì khi trải qua đau khổ, con người đều muốn

kiếm tìm một ai đó để tâm sự. Tôi bắt đầu kể câu chuyện của mình với Ninh Hiên:

“Khi tôi vừa học lên năm thứ tư, một ông sếp của bố mẹ bảo có quen một anh

chàng trẻ trung triển vọng, sự nghiệp thành công, biết đối nhân xử thế, lại đẹp

trai sáng sủa nên muốn giới thiệu cho tôi. Ban đầu tôi kiên quyết không đồng ý

chuyện này. Tôi mới là sinh viên năm tư mà đã phải tính chuyện gặp mặt làm gì,

đồng ý để người ta cười cho chết à. Nhưng mẹ tôi không bằng lòng, bà đã gặp

người này một lần rồi, vừa gặp bà ưng ý ngay nên hết lời thuyết phục tôi đi gặp

thử một lần.”



Tôi hít một hơi dài, uống một ngụm bia, kể tiếp: “Tôi

không thể cãi lời mẹ, đành miễn cưỡng đi gặp. Kết quả là vừa gặp anh ta, tôi đã

đổ luôn. Cậu không biết đâu, khi bước vào căn phòng đó trong đầu tôi vẫn khăng

khăng ý nghĩ không bao giờ khuất phục, không bao giờ đồng ý. Nhưng xuất hiện

trước mặt tôi là một anh chàng quá đỗi đẹp trai. Anh ta đứng đó mỉm cười nhìn

tôi, nụ cười ấm áp hương xuân của những bông hoa anh đào đang đua nở. Nỗi ấm ức

trong lòng tôi lập tức tan biến. Và rồi khi anh ta lên tiếng, toàn thân tôi chỉ

còn biết tê dại.”



“Anh ta bảo: “Em là Tô Nhã phải không? Một tháng trước

anh đã được chủ nhiệm Tôn kể về em, một cô bé xinh đẹp, đáng yêu. Anh những

muốn được gặp em nhưng tiếc là mãi vẫn chưa có cơ hội. Cuối cùng hôm nay cũng

gặp được em rồi, quả nhiên danh bất hư truyền, em rất đẹp, rất dễ thương!”



“Ninh Hiên, cậu nói xem, một người ưu tú như vậy, lại

nói ra những lới lẽ rung động lòng người như thế, cậu nói xem với một đứa con

gái còn chưa tốt nghiệp đại học như tôi, dựa vào đâu mà từ chối anh ta được

chứ! Toi, tôi đã tự đào hố chôn mình rồi.”



Ninh Hiên nhìn tôi, cười nhạt: “Trông chị kìa! Đúng là

đồ háo sắc!”



Tôi lườm hắn một cái, đồ trẻ ranh thì hiểu gì chứ!



Ninh Hiên bỗng đưa mặt sát lại gần tôi hỏi: “Tôi thấy

mình còn đẹp trai hơn anh người yêu của chị đấy chứ, chị háo sắc như vậy, sao

lúc gặp tôi lại không đổ nhỉ?”



Khuôn mặt hắn bỗng chốc to dần rồi chình ình ngay sát

mắt tôi, làm tôi choáng váng. Tôi vội vàng đẩy sang một bên, bực mình nói: “Ờ,

tôi háo sắc đấy, nhưng là đứa háo sắc có phẩm hạnh! Đã có bạn trai rồi, giai

đẹp có ngắm thì cũng chỉ là phù du thôi!” Ninh Hiên bĩu môi nói kháy: “Phẩm

hạnh! Chưa nghe nói háo sắc mà còn có phẩm hạnh đấy!”



Tôi không thèm để tâm, tiếp tục kể câu chuyện của

mình: “Sau đó, tôi và Trác Hạo bắt đầu chính thức hẹn hò. Tôi đã hỏi anh, người

tài giỏi, đẹp trai ngời ngời như anh, chắc chắn có hàng bầy ong bướm vây quanh,

anh muốn tìm bạn gái thế nào mà chả có, tại sao lại chọn em? Trác Hạo nói với

tôi rằng: “Nhã Nhã à, bởi vì em rất đặc biệt, là độc nhất vô nhị!” Mẹ kiếp! Lúc

đó tôi thật sự mê muội, những muốn lập tức theo anh ta cả đời luôn!”


giờ còn tốt hơn vạn lần!



Quả thật! Người cuối cùng trên đời biết câu chuyện một

kẻ bắt cá hai tay luôn chính là một trong hai con cá đó!



Tôi ở nhà mấy hôm, lặng lẽ. Mẹ thấy tôi có gì đó khác

thường nên hỏi có phải cãi nhau với Trác Hạo không. Tôi đặc biệt bái phục khả

năng ứng phó của mình, trong nghịch cảnh vẫn rất thản nhiên nói với mẹ: “Không

ạ, anh ấy bận thôi.” Mẹ nghe rồi tin ngay, từ đó không hỏi thêm gì nữa.



Cuối cùng Tiêu Tiêu cũng tìm được việc, gọi điện dè

dặt rủ tôi đi ăn mừng. Tôi bảo, không đi. Nó hỏi tại sao. Tôi đáp, đang bực

mình.



Tiêu Tiêu chẳng nói chẳng rằng, liền đến nhà tôi ngay

tối hôm đó. Hai đứa ngồi trong phòng tôi, mặt đối mặt. Tôi làm mặt lạnh, nó cố

gượng cười. Tôi hỏi: “Sao cậu không nói cho tớ biết? Để tớ cảm thấy mình như

một con ngốc thế này.”



Nó nói như sắp khóc đến nơi: “Tô Nhã à, tớ sai rồi!

Cậu đừng giận tớ nữa, tớ chỉ sợ cậu buồn thôi! Tớ cũng phân vân lắm chứ, cũng

đã định nói với cậu, nhưng nhìn về mặt cậu hạnh phúc khi nói về Trác Hạo, lại

nghĩ rằng mấy anh công tử nhà giàu ai chẳng có cái tính ấy. Sau đó thấy trước

mặt cậu, Trác Hạo thực sự cũng đối xử tốt với cậu, vì thế tớ nghĩ anh ta chỉ

chơi bời bông đùa bên ngoài chốc lát thôi còn trong lòng vẫn có cậu. Tớ suy

nghĩ mãi, nếu nói ra cậu chắc chắn sẽ buồn, chi bằng cứ để cậu ngây thơ tận

hưởng hạnh phúc ấy. Miễn sao Trác Hạo biết phân rõ nặng nhẹ, vẫn đối xử tốt với

cậu là được rồi. Nhưng giờ cậu tức giận thế này, tớ, tớ biết lỗi rồi! Cậu đừng

làm mặt lạnh với tớ nữa có được không?”



Lý lẽ của Tiêu Tiêu cũng hay lắm, nó nói xong tôi

chẳng có thái độ gì, còn nó đã nức nở, nước mắt giàn giụa rồi.



Nhìn nó khóc thực lòng như vậy, tôi bỗng thấy cảm

động, tức giận trong lòng cũng tiêu tan chừng bảy tám phần. Tôi thở dài đặt tay

lên vai nó nói: “Ừm, thôi bỏ qua đi, cậu cũng chỉ vì nghĩ tốt cho tớ thôi mà,

mặc dù cách nghĩ hơi ngốc nhưng động cơ không xấu! Lần này cứ vậy đi, nhưng lần

sau biết mà không nói nhất định tớ không thèm nhìn mặt cậu nữa!”



Tiêu Tiêu gật đầu chắc chắn, trên mặt còn vương hai

giọt nước mắt, ngơ ngác hỏi tôi: “Lần sau? Tô Nhã, cậu tha thứ cho Trác Hạo

nhanh như vậy à? Khoan dung quá, còn biết trước khả năng có lần sau nữa chứ!”



Tôi… thực sự không còn gì để nói! Chỉ là buột miệng

nói ra vậy thôi, cảnh cáo nó sau này không được tái phạm, thế mà nó có thể nghĩ

xa được như vậy, phục nó quá thôi!



Tôi im lặng một lúc, nói với Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, tớ

định… tớ định chia tay Trác Hạo!”