Vẫn Mơ Về Em

Chương 40 : Trợ lí đặc biệt nhàn hạ

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


Ninh Hiên nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên càng rõ vẻ

châm chọc: “Bất ngờ gặp lại bạn cũ, dành chút thời gian nói chuyện cũ không

được à?”



Đầu óc tôi trống rỗng, tôi nói: “Cuộc sống nên hướng

về phía trước, không thể lúc nào cũng quay đầu nhìn lại.”



Nụ cười khựng đứng trên khuôn mặt Ninh Hiên, giọng hắn

trở nên lạnh băng: “Chẳng trách người ta nói một khi phụ nữ đã tuyệt tình thì

lòng dạ còn sắt đá hơn cả đàn ông. Tô Nhã, có phải trái tim em được tạc từ băng

không?”



Tim tôi đau nhói, nước mắt suýt chút nữa trào ra. Bỗng

Ninh Hiên bật cười, nụ cười rạng rỡ như trăm hoa đua nở. Khóe miệng hắn nhếch

lên tươi tắn, làm khuôn mặt đẹp trai thoáng chốc trở nên đầy mê hoặc.



Nhưng nụ cười của hắn đẹp thì đẹp đấy song chỉ dừng

lại trên khóe miệng, chứ không hề chạm nổi đáy mắt. Hắn cười, ung dung như đang

tiếp đãi đối tác, một nụ cười rất chuẩn mực, rất lịch sự và cũng rất lạnh nhạt.



Hắn nói: “Cô Tô đừng nên suy nghĩ quá nhiều, tôi chỉ

cảm thấy chúng ta vốn là người quen thì sẽ làm việc hiệu quả hơn thôi. Hơn nữa

sự thực cũng không như cô nghĩ là chỗ chúng tôi không có việc gì cần bên trung

tâm triển lãm hỗ trợ cả. Trái lại, chúng tôi có việc rất quan trọng cần sự giúp

đỡ của các cô. Nếu cô cho rằng tôi có ý định mượn việc công giải quyết việc

riêng nên gọi cô tới đây nói chuyện tình xưa thì tôi xin nói rõ với cô là cô đã

nhầm. Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với cỏ đã nhai. Vì vậy mong cô Tô

không nên quá căng thẳng”.



Nếu trong lòng Ninh Hiên còn vương vấn chút tình cảm

với tôi, nếu hắn vẫn chưa dứt khoát triệt để, tôi nghĩ mình có thể hiểu cảm

giác của hắn khi vừa rồi nghe tôi khách sáo gọi hai tiếng “ngài Trình” xa lạ.



Hắn nở nụ cười chuẩn mực hoàn mĩ, khách sáo gọi tôi là

“cô Tô”, nói những lời phân định rạch ròi quan hệ. Tôi nhìn theo đôi môi hắn

mấp máy, nghe rõ từng lời hắn nói không thích nhai lại cỏ đã nhai, khi đó,

trong tôi chỉ còn lại duy nhất cảm giác về một trái tim vụn nát.



Cảm giác khó chịu, đau đớn đến độ tôi dường như có thể

cảm nhận được cả vị máu tươi đang đầm đìa chảy, đau đến độ tôi chỉ muốn bổ nhào

đến, xé toang nụ cười không thể xa lạ hơn nữa của hắn.



Nhưng dù đau đến mấy, tôi cũng không thể làm gì được

ngoài chấp nhận và cam chịu.




Tôi thừa nhận là mình cố tình nói câu này để cô bạn

gái tin đồn của Ninh Hiên nghe được. Tôi thừa nhận mình muốn cô ta gã bạn trai

tin đồn của mình giữ một cô gái tên Tô Nhã trong phòng làm việc dưới danh nghĩa

là trợ lí đặc biệt nhưng lại không cho cô ta động tay động chân vào bất kì việc

gì.



Đồng chí Ngải Phi sa sầm mặt lại rồi rút khỏi phòng

Ninh Hiên. Cô ta được coi là trợ thủ của Ninh Hiên nhưng như tôi quan sát thì

vị trí thích hợp nhất với cô nàng nên là học trò của Ninh Hiên thì đúng hơn.



Ninh Hiên nhìn ra cửa sổ, bên ngoài mấy đám mây đen

lười biếng đang nhàn tản chiếm cứ bầu trời. Hắn quay lại hỏi tôi: “Cô Tô, tôi

có chuyện này muốn hỏi cô đây. Trong phòng triển lãm của trung tâm các cô, vị

trí nào ánh sáng tự nhiên chiếu mạnh nhất, vị trí nào thì chiếu yếu nhất và vào

lúc nào trong ngày? Thời gian duy trì là bao lâu?”



Tôi đáp: “Thưa ngài Trình, là thế này, đến nay chúng

tôi vẫn chưa nghiên cứu và quan sát một cách có hệ thống những vấn đề anh vừa

nêu ra, vì cho rằng việc này vốn không cần thiết lắm. Nhưng nếu anh thấy đây là

chuyện hệ trọng thì để tôi quay về đo lường thực địa và hệ thống đầy đủ lại

giúp anh”.



Hắn hỏi: “Sao, cô Tô cho rằng vấn đề tôi đặt ra là

thừa ư?”



Tôi bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo: “Tôi đâu

dám”.



Hắn nhếch mép, khẽ nhướn mày nói: “Cô Tô cũng đang yêu

cầu tôi sắp xếp cho việc để làm còn gì, thế thì được, vấn đề này rất quan trọng

với tôi nên phiền cô giúp một chuyến vậy”.



Tôi lập tức đáp: “Vâng, tôi quay về đo ngay đây!” rồi

xách túi chạy đi luôn.



Mặc dù tôi không thấy việc này có gì bắt buộc phải

phiền phức như vậy nhưng dẫu sao có việc để làm vẫn tốt hơn nhiều lần ngồi

không trong văn phòng hắn mà mất tự nhiên.



Rõ ràng chúng tôi đã hiểu về nhau quá rõ nhưng cứ nhất

định phải dùng những ngôn từ sáo rỗng giày vò lẫn nhau, tôi đã muốn bỏ chạy

khỏi đó từ lâu rồi.