Vẫn Mơ Về Em

Chương 41 : Nụ cười xấu xí

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


Công việc thống kê đo đạc tỉ mỉ ánh sáng trong phòng

triển lãm của tôi mất cả một ngày trời, hôm sau tôi mang báo cáo đến nộp cho

Ninh Hiên. Tôi vốn chẳng mong được biểu dương khen ngợi gì, nhưng cũng không

ngờ công việc của mình lại bị hắn nghi ngờ đến như vậy.



Miệng thoáng hiện một nụ cười kì quái, hắn nhìn tôi

nói: “Cô Tô, phải nói rằng, báo cáo này của cô không có nhiều giá trị đối với

tôi”.



Hắn cười, nụ cười rất đẹp và ấm áp, nhưng không biết

dưới lớp da mặt kia thực ra đang ẩn giấu bao nhiêu lưỡi dao sắc nhọn tẩm thuốc

độc.



Tôi biết hắn muốn nhìn thấy tôi vỡ vụn, muốn nhìn thấy

những biểu hiện yếu đuối của tôi khi bị công kích, nhưng bản tính ương ngạnh

bắt tôi đứng thẳng lưng, không được nhu nhược, hèn nhát. Tôi nở một nụ cười

khiêm nhường nói: “Ngài Trình, ngài không hài lòng chỗ nào để tôi sửa lại”.



Hắn mỉm cười, nhã nhặn đưa bản báo cáo đến trước mặt

tôi, từ từ xé toạc nó ra làm hai, sau đó ném thẳng vào sọt rác dưới chân.



Vẫn giữ nụ cười gợi đòn, hắn nhìn tôi nói: “Không hài

lòng với tất cả!”.



Tôi rất muốn xông lên, dùng móng tay cào rỗ mặt hắn

ra!



Nhưng hôm qua tôi vừa mới cắt móng tay, chỉ dựa vào

mười ngón tay trơ trụi này tấn công hắn thì thật yếu thế. Kìm nén mọi thương

tổn và căm phẫn, tôi cố gắng duy trì nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt, khống

chế khóe miệng đang chực run run, sau đó nhìn hắn nói: “Xin lỗi, thực sự tôi

không biết vấn đề ở chỗ nào, anh có thể chỉ giúp tôi làm sai ở đâu không?”.



Lòng tôi thoáng quặn lên đau xót xa, ngẫm mà thấy thật

trớ trêu. Năm năm trước, tôi đứng trên bục giảng, là giáo viên của hắn, hắn

ngồi trước bục giảng, là học sinh của tôi, hằng ngày đều là tôi giảng hắn nghe,

chính tôi là người đóng vai trò giải thích và truyền thụ kiến thức cho hắn.



Thời thế đảo lộn, ai mà ngờ được hôm nay lại tới lượt

tôi khúm núm đứng trước mặt hắn, cố gắng kìm chế khao khát hạ sát hắn đang bùng

cháy mãnh liệt, nhẫn nhục thỉnh cầu hắn chỉ ra mình đã làm sai chỗ nào.



Ninh Hiên nhìn tôi, nụ cười trên khuôn mặt đã dần lẩn

mất, hai hàng lông mày điềm nhiên cau lại. Đúng lúc tôi tưởng rằng hắn không

thể đưa ra câu trả lời xác đáng cho mình, thì hắn lại chậm rãi mở miệng: “Thời

tiết hôm qua rất u ám nên mức độ chiếu sáng đó không có tính điển hình. Vì thế


Tôi ngưỡng mộ bản lĩnh của An Tỷ vô cùng, còn nó lại

khiêm tốn không chịu nổi. Tôi khen: “Cậu lợi hại thật, vơ vét được khéo hết

chuyện thị phi trong cả tòa nhà này rồi ấy chứ”. Nó nói: “Cậu đừng nói thế làm

mình ngại, thực sự mình không dám nhận cái bản lĩnh lợi hại đó đâu, mấy đứa bạn

học mình mà ở đây, chúng nó còn bới được nhiều chuyện hơn mình nhiều, thậm chí

còn có thể nghe ngóng được con chuột nào ở trong hang nào sinh con vào ngày nào

nữa kìa.”



Tôi không khỏi tò mò hỏi: “Các bạn của cậu làm gì

thế?” Nó nói: “Làm gì cũng có, chẳng hạn như mình xin việc trái ngành làm thư

kí nè, ngoài ra còn có đứa vì sở thích mà ra chợ bán rau, làm nhân viên cọ lưng

ở nhà tắm công cộng, nói chung tất cả những nơi có người, những nơi đông người

đều có thể xuất hiện chúng nó.”



Nó càng kể tôi càng thấy mịt mù, càng trố mắt líu lưỡi

nhìn nó trân trân. An Tỷ nói: “Nhìn là biết cậu không hiểu rồi. Nói cho mà

biết, trước kia mình học tình báo, bọn bạn cùng lớp đều mắc bệnh nghề nghiệp,

cứ ở đâu đâu người là mò đến, có thế mới moi được nhiều tin.”



Nghe nó nói. Toàn thân tôi đẫm mồ hôi lạnh.



An Tỷ cho tôi biết, theo như nó biết thì việc thiết kế

của Ninh Hiên đã hòm hòm được bảy tám phần rồi, chỉ còn thiếu bản thiết kế một

chiếc nhẫn cuối cùng nữa là xong. Sau khi chiếc nhẫn này hoàn thành, triển lãm

có thể khai mạc.



Tôi không khỏi hiếu kì gặng hỏi nó: “Sao cậu biết

được? Cả ngày mình ngồi ở trong đó mà có biết gì đâu?”



An Tỷ động viên tôi: “Tô Nhã, cậu đừng cuống, dù sao

mình cũng xuất thân từ trường đào tạo tình báo mà, biết nhiều hơn cậu một chút

đâu có gì là lạ.” Nó chỉ nói vậy, còn chủ yếu là làm sao nó biết được tin ấy

thì vẫn không hé răng nửa lời.



Sau đó, tôi gọi điện buôn chuyện với Đào Tử, kể cho nó

chuyện kì lạ này. Đào Tử mắng tôi: “Tô Nhã, cậu đúng là đồ ngốc! An Tỷ là nhân

viên của công ty đó, lại còn là thư kí hành chính nữa, chuyện này nó không rõ

hơn ai hết thì làm sao có thể sắp xếp lo liệu công việc cho sếp Trình Hải của

nó được chứ!”



Được Đào Tử giác ngộ tôi mới sực nhớ, lúc trả lời tôi,

cơ mặt An Tỷ cứ co co giật giật, bộ dạng rõ ràng là muốn phì cười nhưng cố

nhịn. Thì ra nó đang lừa tôi!