Vẫn Mơ Về Em

Chương 42 : Hương vị của nụ hôn

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


Hôm sau, tôi lấy danh nghĩa tình bạn cao cả, không nên

để sự dối lừa hạ nhục dấy binh hỏi tội An Tỷ. Tôi làm ra vẻ rất buồn nói với An

Tỷ: “An Tỷ, tối qua cuối cùng mình đã phát hiện ra là cậu lừa gạt mình, điều

này làm mình đau lòng lắm!” An Tỷ ngẩn người, thớ thịt trên mặt hình như lại

rung rung, sau đó mới nhìn tôi nói rất chân thành: “Được rồi, Tô Nhã, mình sai

rồi. Hôm nay để chuộc lỗi, mình xin trả lời vô điều kiện mọi thắc mắc của cậu,

cậu cứ hỏi thoải mái đi, biết gì mình xin nói ra hết!”



Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi nó một câu: “Ngài Trình của các

cậu rốt cuộc là đã có bạn gái hay chưa? Cô Ngải Phi đó rốt cuộc là có gì mờ ám

với anh ta không?”



An Tỷ kéo tôi lại gần, thì thầm vào tai tôi: “Chuyện

này, nói cho cậu biết, ngoài mình ra không có người thứ hai biết được chân

tướng đâu!”



Tôi không nghĩ thế. Tình báo viên nào chắc cũng có

chung một tật: mở miệng ra nói là phải bắt đầu bằng câu “chuyện này chỉ có một

mình tôi rõ chân tướng”, gây lỗi một cái là giờ thủ đoạn đòi chuộc tội bằng

cách “cứ hỏi bất cứ điều gì cũng được, biết gì tôi xin nói ra hết”.



Tôi nói: “An Tỷ, vào chủ đề chính đi, đừng để tôi đây

xem thường”.



An Tỷ nói: “Tô Nhã, trước khi trả lời câu hỏi này, cậu

có thể làm theo một yêu cầu của mình được không?”



Tôi hỏi yêu cầu gì. Nó nói: “Cậu có thể buộc tóc lên

được không? Buộc tóc đuôi gà ấy, mình muốn xem cậu buộc tóc đuôi gà trông như

thế nào.”



Tôi vừa nhanh tay buộc tóc lên cao vừa càu nhàu: “Mấy

người học tình báo các cậu thật quái gở!”



Đợi đến lúc tôi buộc tóc xong rồi, An Tỷ nhìn tôi chăm

chú, một tay giơ lên sờ cằm suy xét.



Sau đó nó nói: “Tô Nhã, bây giờ mình xin nghiêm túc

nói với cậu, mình dám khẳng định, ngài Trình của bọn mình vẫn chưa có bạn gái.

Còn như cô Ngải Phi kia mình cũng dám khẳng định rằng cô ta chỉ là một bông hoa

rụng. Còn ngài Trình của bọn mình, mình có thể khẳng định cực kì chắc chắn rằng

thực ra anh ấy chính là dòng nước vô tình của bông hoa rụng kia”.


Con mắt hắn chất chứa đầy đau đớn, hắn nhìn tôi nói:

“Em nói dối!”



Tôi ngang tang ngẩng đầu nhìn hắn, “Em không nói dối!

Sự thật là như thế!”



Hắn khàn giọng, “Em nói dối! Em có dám nói là em không

yêu anh không! Nhìn thẳng vào mắt anh mà nói!”



Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, rành rọt từng chữ từng

chữ: “Em không nói dối, em không yêu anh!” Nói xong câu này, trái tim tôi chảy

máu!



Ninh Hiên gằn giọng: “Em nói dối!” Sau đó hắn lại cúi

xuống hôn tôi thật cuồng say.



Tôi muốn mình hệt như một xác chết, tê dại, thờ ơ,

không đáp lại hắn. Nhưng cơ thể tôi đang dần phản bội lại lí trí.



Trong cơn đau đớn tột độ này, nụ hôn của hắn lại mang

đến cảm giác hoan lạc thể xác quá đáng. Khi hắn hôn tôi, dường như mỗi dây thần

kinh trong cơ thể tôi đều không nén được nỗi khao khát hắn, điên cuồng gào thét

mong nhớ hắn.



Hắn không chấp nhận sự thờ ơ lãnh đạm của tôi, bàn tay

bắt dầu du ngoạn trên cơ thể tôi. Ngọn lửa dục vọng thầm lén trỗi dậy khắp tứ

chi xương cốt tôi. Ý chí của tôi bắt đầu lung lay, cơ thể dần tê dại, và tê

liệt trong đôi môi hắn, trong bàn tay hắn, trong nụ hôn dài và trong những âu

yếm vuốt ve của hắn.



Không biết từ lúc nào, một cách vô thức, tôi đã đáp

trả lại hắn.



Một bàn tay hắn lướt trên lưng tôi, chầm chậm di

chuyển xuống dưới thăm dò, lần vào trong váy của tôi rồi không dừng lại, tiếp

tục đi sâu hơn, sâu hơn nữa, đến sâu nhất mới dừng.



Hắn giơ tay đó lên trước mặt tôi, cười tàn nhẫn, giọng

nói như con dao sắc lạnh lăng trì tùng xẻo lòng tự trọng của tôi. Hắn cho tôi

nhìn những đầu ngón tay ướt đẫm của hắn, hung dữ nói: “Tô Nhã, em nhìn xem, em

ướt như vậy cơ mà! Rõ ràng là em có cảm giác, nhưng lại nói em không yêu anh!

Em nói dối!”