Vẫn Mơ Về Em

Chương 44 : Lá thư của Trác Hạo

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


Trác Hạo cười nhạt: “Tô Nhã, mấy năm trước, khi có ý

định chuyện công ty từ thành phố A đến thành phố B, anh đã phải bỏ ra khá nhiều

công sức, qua lại với không ít nhân vật lớn nhỏ trong cả giới thương nhân và

chính khách. Bố cô gái đó là một nhân vật không tầm thường chút nào. Hai gia

đình Ngải Phi và Ninh Hiên cũng được xem là có quan hệ nhiều đời, hai người họ

đều thuộc hàng gia thế hiển hách, rất môn đăng hộ đối. Anh đoán nếu không xảy

ra sự cố gì thì hai người chắc chắn sẽ kết hôn đấy.”



Tim tôi nhói đau. Tàng thịt bò trên đĩa càng lúc càng

cứng đầu, lần nào dao dĩa hạ xuống cũng trượt đi, chém nhầm xuống mặt đĩa sứ,

phát ra những tiếng lách cách chói tai. Tôi không bình tĩnh nổi nữa, vứt luôn

dao với dĩa xuống bàn, ngẩng lên nhìn thẳng vào Trác Hạo và hói: “Sao anh phải

nói với em những điều này? Trác Hạo, anh có ý gì?”



Trác Hạo lại cười, nụ cười dường như có chút tự trào:

“Được rồi Tô Nhã, anh thừa nhận anh cố ý nói ra những điều này. Anh… chỉ là anh

căng thẳng quá. Anh lo Ninh Hiên quay về rồi thì… trong mắt em chỉ có mình cậu

ta, còn anh lại lần nữa biến thành không khí trước mặt em mà thôi.”



Thực ra tôi muốn nói với Trác Hạo, dù cho Ninh Hiên

không quay về, dù cho tôi ở đây còn hắn ở nước ngoài, hai chúng tôi không thể

gặp nhau thì trong mắt tôi hắn vẫn là duy nhất, còn Trác Hạo, dù anh có không

phải luồng không khí trước mắt em, thì nhiều nhất cũng chỉ như khối thịt đông

bán trong suốt mà thôi.



Trác Hạo tiếp tục nói: “Tô Nhã, chính mắt anh chứng

kiến những năm qua em đã dằn vặt khổ sở thế nào. Thật không dễ để em phấn chấn

lên được một chút như bây giờ, cậu ta quay về rồi anh lo em lại đi theo vết xe

đổ trước kia. Cậu ta đã có cuộc sống riêng của mình, bên cạnh cũng sẵn có đối

tượng kết hôn rồi. Em không nên tiếp tục chui đầu vào đấy nữa, còn dấn thân vào

đó một lần nữa anh sợ em sẽ không thể bước ra được đâu.”



Cổ họng tôi đắng chát. Tôi cố giữ nụ cười trên môi, dù

biết lúc này mình cười còn khó coi hơn cả khóc. Tôi nói: “Trác Hạo, anh vốn đâu

biết lý do năm đó em và Ninh Hiên chia tay. Nếu anh biết thì chắc chắn anh sẽ

không cho rằng chúng em còn có cơ hội ở bên nhau nữa đâu.”



Trác Hạo nhìn tôi, đôi mày từ từ chau lại, do dự một

lúc mới hỏi: “Vậy, anh có thể biết năm đó tại sao em và cậu ta chia tay không?”



Tay tôi đang để trên bàn siết chặt lại thành nắm đấm.

Tôi cúi đầu nói: “Xin lỗi Trác Hạo, em không thể nói được.”



Một cảm giác ấm áp bao trùm bàn tay tôi. Trác Hạo vừa

giơ tay ra đặt tay anh lên tay tôi.



Tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt anh sâu

thăm thẳm như không thể nhìn thấy đáy.



Anh nói: “Tô Nhã, quên cậu ta đi.” Tiếng violon đột

nhiên vút cao, trong tiếng đàn cao vút đó anh tiếp tục nói: “Làm bạn gái anh nhé,

được không?”



Nhà hàng kiểu Âu phong cách tao nhã độc đáo, ánh đèn

mờ ảo làm người ta trở nên lười biếng. Tiếng violon lúc trầm lúc bổng, lúc

khoan thai lúc lại réo rắt phiêu diêu loang rộng. Không gian tràn ngập lãng mạn

và ám muội. Một con người tinh tú của xã hội hẵng còn độc thân vừa tha thiết

bày tỏ với cô gái ngồi đối diện: “Làm bạn gái anh nhé, được không?”



Nhưng biểu hiện của cô gái lại quá khác thường. Cô ta

há miệng, trợn tròn mắt chỉ nói với người tinh tú kia một từ, làm anh ta sụp đổ

hoàn toàn, cô ta nói: “Hả?”




Nghĩ lại, nhiều lúc anh cũng thấy mình

thật nực cười, chuyện bọn mình đến bước đường này cũng chỉ vì ban đầu anh là kẻ

bất trung, ấy vậy mà khi đấy anh cứ nghĩ người phản bội là em, còn anh mới là

người bị phản bội. Chỉ có thể nói, Ninh Hiên còn quá trẻ, thất bại dưới một tên

nhóc như vây anh thực sự không phục.



Anh biết gia thế nhà Ninh Hiên không đơn

giản nên dù biết rõ chuyện hai chúng ta không thể cữu vãn được nữa nhưng trước

khi đến thành phố A anh vẫn cố đấm ăn xôi nói những câu đại loại như em và cậu

ta sẽ không thể ở bên nhau.



Anh biết những lời nói đó sẽ làm em giận,

nhưng Tô Nhã, anh chỉ muốn cho em biết, một người đàn ông dù trước nay luôn

bình tĩnh lãnh đạm, bất kể trên thương trường hay trên bàn đàm phán đều có thể

mặt không biến sắc dùng lời nói làm vũ khí tấn công đối phương, nhưng khi đối

mặt với một người con gái lại mất kiềm chế nói ra những lời như vậy, chỉ có thể

giải thích bởi một lý do duy nhất, đó là anh ta đã thực sự có tình cảm với

người con gái đó.



Tô Nhã, anh đã may mắn được gặp lại em ở

thành phố B này. Anh cảm thấy ông trời đã ban cho anh một cơ hội nữa. Vì thế,

anh không muốn buông tay, không muốn sai lầm thêm lần nữa, anh phải nắm chặt cơ

hội này, nắm chặt em, nắm chặt hạnh phúc đã từng tuột khỏi tay mình. Hạnh phúc

ấy đã từng ở rất gần anh đến nỗi dường như chỉ giơ tay ra là có thể chạm tới,

nhưng anh lại không biết trân trọng mà đánh mất.



Xin hãy tin anh, anh yêu em không phải là

chuyện một sớm một chiều. Anh yêu em từ trước khi chúng mình chia tay ở thành

phố A chứ không phải sau khi gặp lại em ở thành phố B này. Chỉ vì bản tính tự

cao tự đại lố bịch của chính anh mà giữa chúng ta đã xảy ra quá nhiều sai lầm.



Ninh Hiên đã trở thành quá khứ của em. Anh

có thể thấy thứ cậu ta để lại cho em, là nỗi đau lòng miên man không hồi kết.

Những tổn thương hắn để lại ấy liệu có thể để anh dùng tiếng cười và hạnh phúc

bù đắp cho em trong những năm tháng từ nay về sau không?



Những tâm sự này anh đã cất giấu trong

lòng rất lâu. Nếu không có chuyện Ninh Hiên về nước khiến anh cảm thấy bất an

thì anh sẽ không nói ra đâu. Em biết rồi đấy, anh vốn là một gã tự phụ, thậm

chí còn hơi cố chấp, nếu không có nguyên nhân bên ngoài tác động thì có lẽ cả

đời này anh sẽ chẳng bao giờ nói ra những điều này.



Anh định vốn sáng mai sẽ gặp em nói trực

tiếp nhưng lại vừa nhận được tin phải ra nước ngoài giải quyết một số việc gấp

của công ty. Vé máy bay đã đặt rồi, chỉ lát nữa thôi anh sẽ lên đường nên anh

đành chọn cách gửi thư điện tử cho em, bộc bạch những lời xuất phát từ tận đáy

lòng này. Tô Nhã, lần này anh đi cũng phải mất một thời gian dài, trong những

ngày anh đi xa, em có thể suy nghĩ kỹ về lời đề nghị làm bạn gái anh được

không?



Nếu em bằng lòng, anh xin đảm bảo suốt đời

suốt kiếp này anh chỉ yêu thương một mình em, sẽ không bao giờ ra ngoài trêu

hoa ghẹo nguyệt. làm em đau lòng hay phiền muộn nữa.



Xin em hãy tin anh, anh nhất định sẽ mang

lại hạnh phúc đến cho em.



Anh chờ câu trả lời của em.



Trác Hạo