Vẫn Mơ Về Em
Chương 45 : Kẻ lừa đảo đáng thương
Ngày đăng: 16:16 18/04/20
Đọc xong bức thư, tôi ngẩn người trước máy vi tính.
Trong lòng một người rốt cuộc có thể chất chứa bao
nhiêu bí mật, nếu như anh ta không nói ra thì mãi mãi không ai có thể biết
được!
Cũng như tôi không biết được những tâm sự này của Trác
Hạo.
Cũng như Ninh Hiên không biết được những bí mật trong
lòng tôi.
Cũng như chúng tôi đều không biết được, ngoài kia còn
rất nhiều người rất nhiều chuyện có trăm mối liên quan tới chúng tôi. Những
người đó, những chuyện đó quấn lấy chúng tôi, bám lấy chúng tôi, không thể tách
rời, để ý chỉ càng thêm rắc rối.
Tôi tắt máy tính, lên giường nằm nhưng rất lâu vẫn
không tài nào ngủ được.
Đầu óc rối bời, dường như tôi đang băn khoăn suy nghĩ
về mọi điều, mà tất cả lại như mông lung trắng xóa, không hề tồn tại.
Vốn dĩ tôi định lợi dụng sự xuất hiện của Trác Hạo để
thoát khỏi tình trạng bế tắc với Ninh Hiên. Nhưng đọc xong lá thư của Trác Hạo,
tôi bắt đầu cảm thấy nếu đối xử với tấm lòng chân thành của anh như vậy thì
thật là quá nhẫn tâm.
Trác Hạo ơi là Trác Hạo, đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi
mà sao còn viết lá thư tràn đầy cảm xúc thế này? Khiến trái tim sắt đá của tôi
cũng bị khuấy thành một nồi cháo nát nhừ.
Đêm hôm đó tôi không rõ mình đã ngủ thiếp đi như thế
nào và cũng không rõ sáng hôm sau mình tỉnh dậy ra sao.
Tôi cố căng hai mí mắt sưng húp mò đến trung tâm triển
lãm. Vừa trông thấy tôi, Đào Tử đã kinh ngạc hét toáng lên: “Úi chà úi chà, đàn
ông có hai quả đào mọc ở chỗ không thể nhìn thấy của họ, Tô Nhã có cũng có hai
quả đào lại mọc ở chỗ ai cũng thấy được kìa!”
Tôi không biết làm sao đành than thở bảo nó: “Còn một
Tôi không biết làm sao đành than thở bảo nó: “Còn một
cô Đào Tử, không những ai ai cũng có thể trông thấy, mà còn bà tám rất ồn ào
nữa!”
Đào Tử không thương tiếc cho tôi mấy quả đấm, hỏi: “Bà
cô Tô Nhã kia, tối hôm qua làm gì mà hôm nay trông phờ phạc thế hả? Hai mắt
sưng vù như hai quả đào đây này!”
Tôi quát: “Cút! Đừng có đoán linh tinh, tại tối qua
người ta đi ngủ không gối lên gối thôi.”
Đào Tư lập tức vô sỉ hét lên: “Á á… không gối lên gối!
Chẳng lẽ cậu gối lên.. cánh tay hay bả vai, hay đùi của anh chàng nào… À há,
không phải gối lên quả đào đấy chứ! Thế nên gần mực thì đen gần đèn thì rạng,
mắt mới biến thành hai quả đào!”
Cả một đêm đã không được nghỉ ngơi, giờ tôi chẳng còn
tâm trí đâu mà đôi co với con bé Đào Tử thối này nữa. Tư duy biến thái của nó
sớm muộn cũng làm tôi phát điên lên thôi.
Không thèm tiếp chuyện nó nữa, tôi ngồi vào bàn làm
việc, mở máy tính lên, lén lút đăng nhập MSN, không thấy nick của An Tỷ sáng
đèn.
Từ công ty đá quý trở về, tôi và An Tỷ đã trở nên thân
thiết hơn hẳn. Ngày nào cũng lên mạng, vô tình hoặc cố ý tiết lộ cho tôi nhất
cử nhất động của Ninh Hiên.
Tôi bảo nó: “An Tỷ, mình không muốn nghe cậu kể chuyện
về sếp thứ của cậu đâu. Mình không còn làm bên đó nữa rồi.”
Chúng tôi gọi Ninh Hiên là sếp thứ, còn sếp trưởng
đương nhiên là người đứng đầu công ty vàng bạc đá quý thành phố B.
An Tỷ ngạc nhiên: “Không phải chứ Tô Nhã! Mình đã trải
qua bao suy luận vô cũng tinh tuyệt mới đưa ra được một kết luận: Chính cậu. Tô
Nhã, nhất định là cậu rất quan tâm đến nhất cử nhất động, từng nụ cười từng cái
nhăn mặt, thậm chí là từng lần đi đại tiện tiểu tiện của sếp thứ mình cơ đấy!”
Tôi nói: “Cút! An Tỷ rốt cuộc cậu có phải phụ nữ không
Tôi nói: “Cút! An Tỷ rốt cuộc cậu có phải phụ nữ không
đấy!”
An Tỷ nói: “Được rồi mình cút, nhưng mình cút rồi cậu
đừng có hối hận!”
Tôi nói: “Hối hận cái đầu cậu! Tôi hỏi cậu, sếp thứ
của các cậu dạo này có ăn cơm đúng bữa không?” Lần trước An Tỷ nói dạ dày Ninh
Hiên hình như có vấn đề. Khi tôi ở bên đó cũng phát hiện một số dấu hiệu như
vậy thật,
An Tỷ mắng lại tôi cả tràng: “Đấy cậu xem cậu xem! Tô
Nhã, cậu đúng là đồ lừa đảo miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo! Không những
lừa người khác mà còn lừa chính bản thân mình! Lừa người thì chẳng ai tin, đến
khi lừa mình lại xúc động thế! Đúng là kẻ lừa đảo khờ khạo nhất trần đời!”
Tôi vội vã cãi chày cãi cối: “Hứ! Cô mới là đồ lừa
đảo! Cả nhà cô là đồ lừa đảo! Tôi đã lừa ai cái gì nào? Đã lừa tôi cái gì nào?”
An Tỷ nói: “Trời, đúng là hết thuốc chữa. Giờ cậu vẫn
còn nói dối được. Cậu lừa người khác nói không yêu người ta, cậu lừa bản thân
cậu có thể không yêu người ta. Cậu cứ tiếp tục đi, sớm muộn rồi cũng phát điên
lên cho mà xem!”
Tôi suýt bật khóc. Khi nỗi lòng của bạn bị một ả tình
báo viên nhìn thì tưởng bị thần kinh nhưng lại là đứa thấu suốt chân lý ở đời
nhất phanh phui chỉ bằng một câu nói, cảm giác này thật sự phức tạp, khó nói
thành lời. Xúc động, bất mãn, thở than, kêu khóc.
Xúc động vì cuối cùng cũng có người hiểu tôi. Bất mãn
vì kẻ đó lại là một đứa mồm mép tép nhảy như An Tỷ. Thở than vì con người ta
thật không thể lạnh như nước biển ngoài khơi. Kêu khóc, chửi bới vì tôi đã bị
An Tỷ nhìn thấu tim gan nhưng lại chẳng mảy may biết chút bí mật nào của nó!
Nick An Tỷ bật sáng.
Tôi mở cửa sổ chat, thấy nó nói: “Tô Nhã, cuối tuần
này chúng mình hẹn hò đi! Hình như mình nhớ cậu mất rồi. Cậu mời mình ăn gì để
báo đáp trái tim lúc nào cũng nhớ nhung cậu của mình đi!”
Tôi nói: “Ôi trời! Chuyện lạ quá nhỉ!”
An Tỷ nói: “Tô Nhã! Cậu có muốn biết sếp thứ của bọn
mình có bạn gái hay chưa không? Mình sẽ cung cấp miễn phí cho cậu thêm nhiều
thông tin tình báo về chuyện này!”
Tôi nói: “Cút xéo! Ai thèm! Thế nào nhỉ, 10h sáng thứ
Bảy gặp nhau trước cửa hàng bánh ngọt cách công ty cậu hai con phố được không?”
An Tỷ nói: “Tô Nhã, cậu còn không thừa nhận nữa, trình
độ lừa đảo của cậu giờ đã đạt đến cấp miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo,
siêu giả tạo rồi đấy!”