Vẫn Mơ Về Em

Chương 46 : Cô gái tóc đuôi gà

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


Mây hôm nay, hễ đầu óc rảnh ra là tôi lại nghĩ đến

chuyện không biết nên cự tuyệt Trác Hạo hay cứ nhắm mắt ừ bừa cho xong.



Đau đầu đến thế mà thời gian chẳng chịu chậm lại lấy

một giây, chớp mắt đã cuối tuần.



Sáng thứ Bảy tôi dậy sớm, tắm rửa chải chuốt xong

xuôi, nhìn đồng hồ mới có 7 giờ. Còn những ba tiếng nữa mới tới giờ hẹn gặp An

Tỷ.



Làm gì để giết thời gian đây! Tôi lấy sách ra đọc

nhưng chẳng vào đầu được chữ nào. Lên mạng đọc tin thì như bị mù chữ, hai mắt

dán chặt vào màn hình nhưng từ đâu đến cuối vẫn không hiểu gì. Đến khi xem

sitcom, chỉ số IQ của tôi dường như hoàn toàn bay biến, chỉ đơn giản là một tập

phim hài mà xem mãi không hiểu hài ở đâu.



Cuối cùng, tôi như một con nhặng xanh say thuốc vật vờ

đủ hết các xó xỉnh trong căn hộ bé nhỏ của mình. Vậy mà cũng qua được hai tiếng

khốn đốn.



Bước ra khỏi nhà, tôi đành phải thừa nhận một sự thật.



Mình đúng là đứa lừa đảo!



Tôi rõ ràng muốn biết mọi chuyện xung quanh hắn, mà

miệng lưỡi vẫn leo lẻo phủ nhận.



Đấy, hôm nay chỉ vì quá nóng ruột muốn nghe từ miệng

người khác xem hắn có bạn gái hay chưa mà tôi đã phập phồng không yên đến ngớ

ngẩn thế này!



An Tỷ nói đúng, còn tiếp tục gạt mình gạt người, nhất

định tôi sẽ phát điên.



Mà có lẽ, trong sâu thẳm đáy lòng, tôi đã phát điên từ

lâu rồi.



Tôi ngồi đối diện An Tỷ trong tiệm bánh ngọt, trên bàn

không có gì ngoài hai cốc nước lọc.



Tình hình trước đó như thế này:



Chúng tôi đã vào cửa hàng bánh ngọt, ngồi vào bàn. Tôi

nói: “An Tỷ, gọi gì ăn đi!”



An Tỷ nói: “Đồ ngọt là kẻ thù lớn nhất của các cô gái

trẻ. Mình không ăn gì đâu, cậu gọi đi!”




Nói đên đây bỗng nhiên An Tỷ trở nên phấn khích lạ

thường, nó nhìn tôi bằng cặp mắt hau háu: “Tô Nhã, cậu biết không, sếp thứ lúc

nào cũng tránh xa nữ sắc, có dạo mình thậm chí còn nghĩ bậy bạ rằng hay sếp là

gay. Nhưng sau đó sếp lại gọi cậu đến công ty. Thực ra khi đó mình vẫn nghĩ

hoàn toàn chẳng cần thiết phải gọi cậu đến hỗ trợ làm gì, bởi trong công ty

không có việc gì phải cần đến cậu giúp đỡ mới hoàn thành được cả. Ngày nào cậu

cũng ngồi trong văn phòng sếp, cũng chỉ như một bình hoa trang trí rẻ tiền biết

hít thở, ăn lắm thải nhiều mà thôi! Nhưng cậu có biết trong những ngày phòng

sếp thứ có bày cái bình hoa trang trí đó, sếp đã thay đổi nhiều đến thế nào

không?”



An Tỷ tạm dừng. Rõ ràng nó đang chờ đợi câu hỏi tò mò

của tôi.



Thế là tôi đành lặng lẽ cắn răng nghiến lợi, tạm lờ đi

cái chức vị ngớ ngẩn nó vừa gán cho mình, khiêm nhường, nhã nhặn, nhịp nhàng

phối hợp hỏi: “Nhiều thế nào?”



An Tỷ có vẻ khoái chí lắm vì được phối hợp hành động

ăn ý, nó nói: “Đầu tiên, biến đổi lớn nhất chính là cảm hứng! Nghe mấy người

trên tổng công ty kể sếp thứ lần nào trước khi vẽ thiết kế đều phải uống rất

nhiều rượu, tự chuốc cho mình say túy lúy rồi mới bắt đầu có cảm hứng sáng tạo.

Nhưng từ lúc về đây sếp đâu có uống giọt rượu nào? Ấy thế mà cảm hứng vẫn tựu

động tuôn ra ào ào như vòi nước quên vặn khóa, cứ xối xả chảy mãi mà không

cạn!”



Mồ hôi của tôi cũng đang tuôn xối xả đây!



Tôi nói: “Có lẽ anh ta không hợp với đất đai khí hậu

bên nước ngoài nên phải dựa vào rượu để kích thích cảm hứng. Bây giờ quay về

nước, sống trên đất mẹ rồi thì không cần rượu mà cảm hứng vẫn có thể tuôn ào

ào.”



An Tỷ bực bội nói: “Đã bảo đừng có tự ý ngắt lời mà!

Cậu thì hiểu quái gì nội tình! Còn không có kiến thức tình báo! Thôi ngậm miệng

lại mà nghe tôi nói đây này!” Lúc mắng tôi, nó băm bổ bừng bừng sức sống, làm

tôi không tránh khỏi có ý muốn dập ngay sức sống của bản thân để bảo toàn tính

mạng.



An Tỷ tiếp tục: “Hơn nữa, mình cũng nghe bên tổng công

ty kể, khi thiết kế, sếp thứ rất cục cằn, thường xuyên nổi giận, cáu gắt với

nhân viên dưới quyền, không ai dám đến làm phiền hay hỏi han gì sếp những lúc

đấy cả. Nhưng cậu xem, từ khi về nước sếp có gắt gỏng gì đâu! Ờ đương nhiên,

trừ hôm cuối cùng cậu đến công ty ra. Mình nghĩ hôm đó cậu phải kích động gì

sếp nên sếp mới nổi giận như thế. Tô Nhã, mình hỏi cậu, từ hai điều trên cậu có

phát hiện ra điểm gì chung nào không?”