Vẫn Mơ Về Em

Chương 48 : Xao lòng

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


An Tỷ nhìn tôi trầm ngâm nói: “Tô Nhã, làm người thì

nên nói thật!”



Tôi gật đầu: “Được, mình đã nhận lời sẽ kể cho cậu

chuyện quá khứ của mình thì nhất định sẽ nói đúng sự thật. Nhưng cậu cũng phải

đồng ý với mình một điều kiện, không được kể những chuyện này cho người thứ ba!

Nếu không suốt đời mắc táo bón, đời đời kiếp kiếp mọc mụn khắp mặt!”



Trông mặt An Tỷ đầy căm hận, nó nói: “Tô Nhã, cậu còn

thất đức hơn cả mình! Được rồi, không nói thì không nói. Người trong ngành tình

báo như bọn mình cũng có đạo đức nghề nghiệp cả đấy, cho dù cậu không dặn dò

thì đạo đức nghề nghiệp cũng luôn buộc mình phải giữ kín như bưng rồi!”



Nghe một đứa có sở thích buôn chuyện trơ tráo to mồm

rằng nó không bao giờ bép xép, tôi thấy như sụp đổ. Tôi nói: “An Tỷ, mình không

tin, đạo đức của cậu với nước mắt của mình cũng rẻ tiền như nhau. Cậu cứ thề

độc đi cho chắc!”



An Tỷ đành ấm ức giơ tay lên trời, xổ một tràng thề

thốt xong, nó hổn hển hỏi tôi: “Đến lượt mình hỏi cậu được chưa!”



Tôi gật đầu đáp: “Được rồi, hỏi đi.”



An Tỷ uống một ngụm nước lấy giọng rồi hỏi tôi: “Trước

kia cậu và sếp thứ yêu nhau?”



Tôi gật đầu: “Ừ.”



Nó lại hỏi: “Từ bao giờ?”



Tôi thật thà đáp: “Sáu năm trước”



An Tỷ gào lên thảm thiết: “Ôi giời! Đúng là đồ vô sỉ!

Sáu năm trước thì cậu đang trong giai đoạn đói khát tình yêu rồi, tiếc là sếp

thứ của tôi khi đó vẫn còn là một con chim non! Cậu đúng là đồ cầm thú! Mình

ngưỡng mộ Tô Nhã cầm thú này đấy!”



Tôi toát mồ hôi lạnh…



An Tỷ hỏi: “Sau đó hai người chia tay?”



Tôi đáp: “Ừ.”



Nó hỏi: “Trước kia tình cảm của hai người rất sâu

đậm?”



Tôi gật đầu: “Cực kỳ sâu đậm.”
hớn hở lạ thường.



Có vẻ như tôi đã thấy ánh sáng rồi. Ánh bình minh hy

vọng đang chiếu rọi cho tương lai của tôi và Ninh Hiên!



Sự đời không biết trước được điều gì. Không biết chừng

một ngày nào đó đối với một người nào đó lại là ngày trọng đại cả đời khó quên

cũng nên. Ngày đó của An Tỷ đích thị là một ngày tốt lành khiến nó kinh ngạc và

mừng rỡ đến rớt quai hàm. Ba ngày sau khi gặp tôi, ông trời bỗng ban cho nó một

cái bánh bao nhân thịt.



Nhờ sự tiến cử của một đàn anh khóa trên, thế quái nào

nó lại được nhận vào làm ở Cục Tình báo! Thế là cuối cùng từ giờ nó có thể

chuyên chú cống hiến theo đúng chuyên ngành của mình rồi.



Khác với An Tỷ, ngày đó của tôi lại thảm hại không để

đâu cho hết. Ngày đó đã đến từ rất lâu rất lâu trong quá khứ, nó làm tôi đau

đớn muốn chết, không dám nhớ lại nữa. Không ngờ sau bao nhiêu năm, khi tôi đang

nóng lòng muốn thử tìm lại hạnh phúc của mình lần nữa thì ngày đó cũng lại lần

nữa xuất hiện trong đời tôi như tiếng sét đánh giữa trời quang.



Chẳng lẽ đây là ý trời?



Ông Trời hẳn muốn bảo tôi chẳng thể thuận theo tâm

nguyện.



Sau buổi nói chuyện với An Tỷ, phải mất tới hai ngày

ấp ủ tôi mới có dũng khí để nghĩ đến chuyện đi gặp Ninh Hiên.



Tôi đã chuẩn bị đủ tinh thần ứng phó với mọi tình

huống, tốt đẹp thì đồng ý, còn tồi tệ thì bị cự tuyệt, mọi khả năng có thể xảy

ra đều có sách lược cụ thể.



Buổi sáng ngày thứ ba sau cuộc nói chuyện với An Tỷ,

tôi thức dậy trong cảm giác háo hức và khoan khoái, ánh mặt trời bên ngoài cửa

sổ dường như cũng rực rỡ tới chói mắt.



Tôi thấy mình như vừa được tái sinh, khắp người tràn

trề sức sống mãnh liệt.



Bỗng điện thoại đổ chuông. Tâm trạng đang vui khiến

tôi tự dưng thấy tiếng chuông điện thoại cũng hay hơn bao nhiêu.



Tôi nghe máy. Vui vẻ lịch sự chào hỏi số máy lạ gọi

tới: “A lô, tôi là Tô Nhã, xin hỏi ai đấy ạ?”