Vẫn Mơ Về Em

Chương 49 : Vẫn không thể được ư?

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


Người đó chỉ thản nhiên đáp lại hai tiếng: “Là tôi.”



Chỉ hai tiếng này thôi cũng đủ để quăng tôi từ trên

đỉnh núi hạnh phúc xuống vực thẳm đau khổ và sợ hãi.



Mặt trời ngoài cửa sổ dường như đang bị mây đen che

lấp, trời đất bỗng trở nên u ám, kéo cả tâm trạng tôi cũng âm u theo.



Tôi thấy giọng mình run run khi hỏi lại người đó: “Sao

lại biết được số của tôi?”



Đáp lại chỉ là mấy tiếng gọn lỏn: “Điều tra qua một

chút.”



Tôi không khỏi cười khổ. Người ta chỉ cần điều tra

“qua” một chút thôi thì trăm phương ngàn kế tìm cách lẩn tránh của tôi cũng bị

phát giác hết. Một kẻ dễ dàng bị thâu tóm như tôi lấy gì để phản kháng lại

người ta kia chứ?



Tôi lạnh lùng hỏi: “Xin hỏi tìm tôi có việc gì?”



Câu trả lời khiến tôi ớn lạnh hơn cả ngàn vạn lần.



Đã lâu vậy rồi, hóa ra vẫn không thể được. Hóa ra hy

vọng làm lại từ đầu đó chỉ là giấc mơ giữa ban ngày của một đứa ngu si như tôi.



Tôi không hiểu tại sao Điền Uyển Nhi lại hận mình đến

vậy. Tại sao cô ta không có được Ninh Hiên thì nhất quyết cũng không cho tôi

được có.



Ngoài cửa sổ, mây đen đã không còn che phủ mặt trời

nữa, ánh sáng gay gắt lại tiếp tục chiếu rọi. Nhưng còn hai đám mây ngăn cách

giữa tôi và Ninh Hiên bao giờ mới tan đây? Chẳng lẽ chúng nhất định theo tôi

suốt cuộc đời này?



Hai má tôi ươn ướt. Nếu không vì lúc trước hy vọng quá

nhiều thì có lẽ bây giờ đã không đau thế này.



Gạt đi nước mắt, tôi tự nói với mình: Tô Nhã, đừng sợ,

buồn chẳng qua cũng chỉ là một trạng thái tâm lý. Buồn mãi rồi dần dần cũng qua

thôi.



Ác mộng thường xảy ra thành chuỗi. Sau khi trái tim

tôi đã bị cuộc điện thoại vừa rồi in dấu nghìn vết thương, ông trời vẫn không

buông tha. Ông ta tiếp tục phái Ninh Hiền đến bên cạnh những vết thương chi

chít đó, đâm thêm mấy trăm nhát nữa làm khắp người tôi đầm đìa máu tươi.



Cả ngày hôm đó tôi như đứa ngớ ngẩn, không biết mình
nhiều lắm! À phải rồi, nói đến nhiều, Tiểu Điền, cậu chưa trả mình cái thẻ hội

viên phải không…”



Tôi bất lực ngồi ôm trán, Đào Tử, lối tư duy của nó

đúng là cực kỳ khác thường…



Ngày này qua ngày khác, tôi vẫn cứ mang bản mặt bệnh

nặng sắp chết này. Mấy ngày qua, quản lý gọi hết các nhân viên phụ trách cấp

trung trở lên đi họp. Các chủ nhiệm, trưởng ban trở ra từ phòng họp liền lập

tức bắt đầu điên cuồng phân công công việc.



Cuộc triển lãm của Ninh Hiên đã trù bị từ lâu cuối

cùng cũng đến lúc được tiến hành. Tôi đoán chắc là tác phẩm Trái tim Trừng Hải

của hắn đã hoàn thành rồi.



Đào Tử khẽ hỏi tôi: “Tô Nhã, mình có điều rất rất thầm

kín giấu trong lòng lâu lắm rồi, hôm nay cậu cho mình hỏi nhé?” Tôi nói: “Không

được.” Lập tức Đào Tử trở nên hùng hổ: “Khốn! Nhất định tôi phải hỏi! Cậu nói

đi, có phải thời gian đến công ty đá quý kia nằm vùng, cậu mượn việc công để

làm chuyện riêng, phát triển ‘tình bạn vĩ đại’ với ai ai ở đấy rồi? Sau đó

chẳng may tình bạn đổ vỡ nên mới thất thểu về đây, còn mang theo một đám bọ

chét nữa!”



Tôi mệt mỏi thở dài: “Trí tưởng tượng của cậu khá thật

đấy!”



Đào Tử bĩu môi: “Xin người, không phải là tôi tưởng

tượng giỏi đâu, là người che đậy kém quá thôi. Cậu nhìn lại cậu xem, mặt mũi

xanh xao, tinh thần rệu rã, nói đến chuyện triển lãm có thể khai mạc được rồi,

tất cả mọi người đều phấn chấn, riêng chỉ một mình cậu là xúc động đến nỗi rớt

nước mắt kia kìa. Vì thế mình tự hỏi, tại sao khi nhắc tới triển lãm cậu lại

đau lòng hơn bình thường? Sau đó cũng đại khái hiểu ra nhất định là cậu không

muốn gặp người nào đó ở công ty đá quý kia. Còn nguyên nhân là vì ‘tình bạn vĩ

đại’ của hai người đã đổ vỡ rồi! Mình nghĩ mãi nghĩ mãi… rốt cuộc ai là ‘người

bạn vĩ đại’ của cậu đây?”



Nhìn Đào Tử nhăn mặt nhíu mày suy nghĩ tôi cảm thấy

hơi rợn người, chỉ sợ nó bỗng dưng đoán ra người đó chính là Ninh Hiên.



Tôi vội vàng chen ngang: “Đừng có nói linh tinh, đang

trong giờ làm việc mà cứ nói chuyện đâu đâu, cẩn thận lát nữa quản lý gọi cậu

vào nói chuyện đấy!”



Đào Tử hếch mũi lên, nói: “Ối giời, giả vờ ngoan đạo

là sở trường của mình, quản lý làm sao bắt được mình! Có bắt thì ông ấy cũng

chỉ bắt được cậu thôi!”