Vẫn Mơ Về Em

Chương 51 : Khi nào mới quên được anh

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


Buổi chiều sắp đến giờ tan làm, điện thoại của tôi lại

rung. Nhìn tên người gọi, tôi thở dài rồi nghe máy: “A lô, Trác Hạo à!”



Trác Hạo cười oang oang ở đầu bên kia: “Tô Nhã, cuối

cùng anh đã về rồi! Tối nay mình đi ăn nhé!”



Tôi gật đầu đồng ý: “Vâng!”



Sẩm tối sau khi tan làm, Trác Hạo đến tận công cơ quan

đón tôi. Đào Tử nhìn tôi nháy mắt nói: “Thế này mới đúng! Mặc dù dung nhan anh

này hơi kém ngài Trình một chút nhưng cũng không đến nỗi nào. Giám đóc Trác xét

cho cùng tướng mạo cũng thuộc hàng tráng sĩ lắm tiền oai phong lẫm liệt. Tô

Nhã, bao nhiêu năm nay người ta đâu đã phụ bạc cậu lần nào, cũng nên cho người

ta một cơ hội đi, đây mới là đối tượng tốt để phát triển ‘tình bạn vĩ đại’

đấy!”



Tôi nhìn Đào Tử, mặt lạnh băng không chút cảm xúc,

khiến nó đâm ra cũng hốt hoảng, vội vàng nói: “Cậu đừng có để bụng, mình chỉ

buột miệng nói linh tinh thôi! Xin cậu đấy chị Tô Nhã ơi, đừng nhìn mình bằng

ánh mắt hình viên đạn đó nữa, ôi mẹ ơi, thật sự mình không thể chịu được kiểu

nhìn chòng chọc thế này của cậu đâu! Mình yếu tim non gan lắm!”



Nó vừa nói vừa cho tay lên ôm ngực ra vẻ kinh sợ. Tôi

vẫn nhìn nó vô cảm, sau đó nói: “Đào Tử, thực ra mình muốn nói, những lời cậu

nói rất có lý!”



Đào Tử lập tức ngẩn tò te.



Vừa gặp tôi, câu đầu tiên Trác Hạo đã hỏi: “Mấy hôm

không gặp sao em gầy đi thế này?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, hai hàng lông mày

anh nhíu chặt, ánh mắt đầy vẻ tự trách mình.



Tôi bỗng ấm lòng, nói: “Hì, anh đừng như vậy, em chỉ

ốm có mấy hôm thôi. Mà em ốm cũng không phải tại anh, anh đừng tự trách mình

như thế, em áy náy lắm!”



Trác Hạo nhìn tôi, định nói gì đó lại thôi, sau đó anh

thở dài hỏi: “Em muốn ăn gì?”



Tôi nói: “Trác Hạo, em không đói, cũng không muốn ăn

gì cả, hay mình tìm chỗ nào ngồi một lúc trước đã!”



Trác Hạo đồng ý, lái xe đưa tôi đến một quán trà. Vừa

xuống xe đi vào quán, tôi bỗng ngửi thấy hương vị rất quen thuộc của món cơm

rang. Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ lúc nào cũng bận việc cơ quan, nhiều hôm đi làm về

muộn mẹ không có thời gian chuẩn bị bữa tối chu đáo, chỉ kịp nhóm lò nấu được

nồi cơm, sau đó rang với trứng và hành thành món cơm rang cho cả nhà cùng ăn.

Ngửi thấy mùi vị quen thuộc này, tôi chợt xúc động quá, nước mắt như muốn trào

ra đến nơi. Tôi lại nhớ nhà.



Tôi quay sang nói với Trác Hạo: “Trác Hạo, thôi đừng


Đang lật giở catalog tôi sực phát hiện ra một vấn đề,

bèn cẩn thận lật lại từ đầu tới cuối mấy lần nữa. Sau đó mới đi đến kết luận

cuối cùng, trong số những tác phẩm triển lãm lần này không có Trái tim Trừng

Hải!



Tôi hỏi Đào Tử ở bên cạnh: “Tập này in đầy đủ tất cả

các tác phẩm sẽ được trưng bày rồi à?”



Đào Tử cũng đang ngồi ôm tập catalog, thèm nhỏ cả nước

miếng, nghe tiếng tôi hỏi nó mới ngẩn mặt quay sang nhìn tôi, gật đầu: “Ừ! Tất

cả đấy!”



Tôi hỏi: “Không thiếu một thứ nào?”



Đào Tử vẫn giữ nguyên bản mặt ngu ngơ đáp: “Ừ! Một thứ

cũng không thể thiếu! À không, không thiếu một thứ nào!”



Tôi hơi mơ hồ. Theo lời Ninh Hiền, Trái tim Trừng Hải

rõ ràng sẽ là linh hồn của buổi triển lãm, là tác phẩm then chốt nhất, và là

tiêu điểm chói lóa nhất trong tất cả các tác phẩm được trưng bày mà.



Nhưng đến nay, trong danh sách trưng bày lại không có

nó.



Lại một lần nữa, tôi phải mượn câu nói nổi tiếng của

Tiểu Thẩm Dương[1]: Thế này

rốt cuộc là tại làm sao?



[1]

Tiểu Thẩm Dương: Diễn viên hài nổi tiếng Trung Quốc.



Tôi nghĩ chuyện mình và Trác Hạo cứ thế này rồi dần

dần cũng tan, bởi đã ba ngày liền anh không đến tìm tôi.



Nhưng sang ngày thứ tư, khi sắp hết giờ làm việc, tôi

đang ngồi bàn chuyện với Đào Tử xem cuối tuần này sẽ làm gì thì Trác Hạo gọi

điện.



Giọng anh không có chút khác thường nào.



Anh nói ngày mai có người anh em kinh doanh chuỗi cửa

tiệm cà phê khai trương tiệm đầu tiên ở thành phố B, anh đã nhận lời đến cắt

băng khánh thành, muốn tôi cùng đi.



Từ lâu tôi đã không còn là đứa con gái rắc rối thích

nhõng nhẽo nữa, có người chịu xuống nước, tội gì không vui vẻ nhận ngay. Nghe

Trác Hạo nói muốn đưa tôi cùng đến cắt băng khai trương, tôi lập tức đáp lại

bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể: “Được ạ!”