Vẫn Mơ Về Em

Chương 52 : Số trời đã định

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


Ngày hôm sau, sợ vẻ mộc mạc của mình xuất hiện trước

đám đông những người giàu có sẽ làm xấu mặt Trác Hạo, tôi cố tình thay đổi

phong cách bằng một chiếc váy voan dài đến đầu gối, cùng một lớp trang điểm

nhẹ. Khi xuống nhà, Trác Hạo đang đứng dựa cửa xe đợi tôi. Nhìn thấy tôi, anh lập

tức bước lại, cầm tay tôi, mỉm cười đầy tán thưởng: “Hôm nay em làm anh lóa mắt

quá! Em đẹp lắm!”



Được anh khen, tôi thẹn thùng đến nỗi không dám ngước

mắt nhìn anh. Tôi nói: “Cũng không thể xấu xí quá, không lại làm mất mặt anh!”

Anh nghe xong bật cười vui vẻ rồi dẫn tôi vào xe.



Chuyện khó xử lần trước dường như chưa từng xảy ra, cả

hai chúng tôi đều không muốn nhắc đến, thậm chí là cố tình lảng tránh.



Trên đường đi, tôi hỏi Trác Hạo: “Chuỗi cửa tiệm cơ à,

mời đích thân tổng giám đốc Trác đến cắt băng khai trương, tổng giám đốc Trác

lại dắt theo bạn gái cùng xuất hiện, thế thì quy mô tiệm cà phê này phải to lắm

nhỉ?”



Trác Hạo cười đáp: “Đây là chuỗi cửa tiệm của một

người bạn anh, được gọi là tiệm cà phê “Rung động”, em nghe thấy tên này bao

giờ chưa? Tiệm chính đặt tại thành phố A của chúng ta đấy.”



Cái tên này đúng là nghe rất quen, nhưng tôi không thể

nhớ ra đã thấy nó ở chỗ nào trong thành phố A.



Trác Họa thấy tôi nặn óc suy nghĩ, không nhịn được

cười phì lên, “Anh bảo đảm em đã từng trông thấy rồi, chẳng qua là không để ý

thôi.” Dừng lại một lát rồi anh mách đáp án: “Nó nằm trên con đường ngay bên

ngoài trường Trung học số 1 của thành phố.”



Lập tức tôi vỗ đùi đánh đét, reo lên: “Em biết rồi!

Bên cạnh là công viên phải không?”



Trác Hạo gật đầu, nhìn sang tôi.



Nhớ lại bao ngọt ngào trước kia trong công viên nhỏ

ấy, sắc mặt tôi bỗng tối sầm.



Trác Hạo nhìn tôi, nụ cười trên mặt cũng dần khựng

lại.



Lặng đi một hồi lâu, tôi càng lúc càng thấy khó chịu

ngột ngạt. Trác Hạo cuối cùng cũng quyết định phá tan bầu không khí im lặng.

Anh cố tình nói với tôi bằng giọng điệu thoải mái: “Đợ khi nào bọn mình quay về

thành phố A, anh sẽ đưa em đến đó. Anh ấy à, mỗi lần tới đó, đều được đặc cách

dành cho phòng VIP nhất trên tầng hai. Nhiều khi rảnh rỗi một mình ngồi uống cà

phê trên đó cảm giác dễ chịu vô cùng.”



Tôi sợ mình lỡ miệng nói sai điều gì lại làm cả hai

phải lúng túng, không dám nhiều lời nữa, chỉ gật đầu cười nói: “Vâng!” rồi ngậm

chặt miệng, ngoan ngoãn cúi gầm mặt, chỉ mong mau mau tới nơi.



Hoàn thành xong nghi thức cắt băng khai trương, tiệm

cà phê chính thức đi vào kinh doanh. Trác Hạo bảo muốn đến nói chuyện với mấy

người bạn, hỏi tôi có đi cùng không, tôi lắc đầu: “Em không giỏi giao thiệp, lỡ

nói sai điều gì lại gây thêm phiền phức cho anh. Anh cứ đi đi, em ngồi đây đợi

anh!”


Nhưng anh không hề nói với tôi một câu. Anh chỉ chọc

thủng lớp cửa giấy, chứ không hiếu kỳ tìm hiểu sau lớp của ấy rốt cuộc là thứ

gì.



Vậy thì Trác Hạo, vì lý do gì anh lại chọc thủng lớp

cửa giấy này?



Lẽ nào dù không chịu nổi trong trái tim em còn hình

bóng người đàn ông khác, nhưng rốt cuộc anh vẫn không thể nhẫn tâm chia tay ư?



Tôi không khỏi cười khổ.



Chẳng lẽ mình có sức hấp dẫn đến vậy?



Tôi vẫn đang đứng ngây người, đột nhiên nghe thấy

tiếng xe phanh chói tai. Ngẩng đầu lên nhìn, thì ra Trác Hạo đã quay lại.



Anh bước xuống xe, đi về phía tôi, đến bên cạnh tôi,

nắm chặt hai vai tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thăm thẳm, có đau khổ, có bất

lực và cả cam chịu. Anh nói: “Tô Nhã, anh thừa nhận! Dù rằng anh biết em chưa

thể quên được cậu ta nhưng anh cũng không đành lòng chia tay em! Anh thật sự

không muốn mất em! Như em đã nói rồi đấy, anh không còn trẻ trung gì nữa, đã

đến lúc anh phải kết hôn rồi. Tô Nhã, anh có thể cho em thời gian để quên cậu

ta, anh cũng thề cả đời này sẽ đối tốt với em. Vì thế, xin em hãy bằng lòng,

lấy anh nhé!”



Tôi ngây người chết lặng. Trác Hạo vừa cầu hôn tôi!



Tôi nhìn anh, ngỡ ngàng nói: “Chuyện… chuyện này quá

đột ngột! Anh… anh hãy để em suy nghĩ được không?”



Trác Hạo nhìn tôi, rất lâu sau, anh gật đầu.



Anh buông tôi ra rồi quay lại xe. Dáng vẻ có chút gì

hơi cô quạnh. Tôi bỗng mềm lòng, nghĩ tới sự quan tâm anh dành cho tôi, nghĩ

tới anh đối với tôi tốt thế nào, tất cả làm tôi không khỏi xúc động. Lại nghĩ

tới chuyện Ninh Hiên vừa nói với tôi, hắn và Ngải Phi sắp đính hôn, lòng tôi vô

cùng chua xót, vô cùng đau buồn.



Cuối cùng tất cả những cảm giác này cùng giao hòa

trong lồng ngực tôi, nhân lúc lý trí tôi chưa kịp điều khiển não bộ, chúng ép

tôi kích động mở miệng. Tôi gọi với theo bóng Trác Hạo: “Trác Hạo, em nghĩ kỹ

rồi! Em đồng ý!”



Trác Hạo vội vàng quay lại chạy ngay đến bên tôi, ngạc

nhiên, mừng rỡ ôm chầm lấy tôi, dùng sức nhấc bổng tôi lên xoay một vòng.



Hành động của anh quả thực quá bất ngờ. Bất ngờ đến

nỗi tôi bật cười khanh khách, vừa cười vừa nổi hết da gà.



Tôi nhắm mắt lại, thầm nghiêm túc nhủ với lòng: như

thế này cũng tốt. Hai cuộc hôn nhân riêng rẽ của tôi và Ninh Hiên có lẽ sẽ thực

sự cắt đứt được những vướng mắc quấn lấy cả hai bấy lâu, hoặc sẽ thực sự giải

thoát cho hai linh hồn đáng thương bị cùm chặt trong nỗi đau đớn vì tình yêu của

tôi và hắn.



Yêu nhau nhưng không thể gần nhau, có lẽ từ lâu là

định mệnh của hai chúng tôi.