Vẫn Mơ Về Em
Chương 54 : Đau thương mà sung sướng
Ngày đăng: 16:16 18/04/20
Tôi thở dài, đẩy cửa bước vào, lấy ảnh xong liền lập
tức đi ra. Không gian kín mít bên trong làm tôi cảm thấy bức bối, ngạt thở.
Tôi đứng dựa vào bức tường trước cửa ảnh viện đợi Trác
Hạo. Giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo tôi rằng hình như có ánh mắt từ đâu
đó đang dõi theo tôi.
Thử tìm ánh mắt đó theo cảm giác, cuối cùng tôi bắt
gặp Ninh Hiên.
Hắn đang đứng nơi góc phố đối diện. Mắt của tôi đã
từng qua phẫu thuật nên thị lực rất ổn. Tôi thấy dưới chân hắn vứt đầy đầu lọc
thuốc lá.
Hắn đang đứng đó, bất động. Không biết lúc này thứ hắn
đang nhìn là tôi hay là tấm ảnh cưới cỡ lớn bên cạnh tôi nữa.
Nhìn lại số lượng đầu lọc vứt dưới chân hắn, tôi không
khỏi ngờ rằng có lẽ hắn đã đứng đây cả buổi chiều.
Lòng tôi quặn lại, vị chua chát xông thẳng lên đáy
mắt.
Cớ sao lại phải thế này?
Bỗng nhiên bên tai tôi vang lên tiếng Trác Hạo: “Tô
Nhã, đợi anh sốt ruột lắm à?” Anh xuống xe bước đến chỗ tôi, nhận cuốn album
trong tay tôi rồi dắt tôi lên xe.
Trước khi quay đi, tôi cố nhìn về phía Ninh Hiên lần
cuối.
Hắn vẫn đứng im bất động, dưới chân la liệt đầu lọc
thuốc lá.
Còn trên khuôn mặt, là nỗi đau thương đậm sâu…
Cả buổi tối hôm đó tôi rơi vào trạng thái hồn bay
phách lạc. Trước mắt lúc nào cũng chỉ hiện lên khuôn mặt đau thương tột độ của
Ninh Hiên. Lòng tôi đau đớn như đang ngập trong chảo mỡ nóng, có thứ gì đó chua
chát cứ chực trào khỏi đáy mắt nhưng đều bị tôi kiên quyết ghìm lại.
Ăn tối trong một nhà hàng xong, Trác Hạo vẫn không vội
ra về. Anh ngồi cạnh tôi lật từng trang cuốn album xem một lượt, vừa xem vừa
cười nói: “Nhìn mấy tấm ảnh em mặc váy cưới anh mới vững lòng hơn một chút, cảm
giác đúng là em sắp thành bà xã của anh thật rồi!”
Tôi gắng gượng cười: “Nghe anh nói kìa, cứ như em lừa
anh cưới ấy!”
Trác Hạo quay sang nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên sâu
Ngoài tiếp tục gọi tên hắn ra, tôi không nói thêm được
điều gì khác.
Đột nhiên hắn cúi xuống, hôn tôi mãnh liệt.
Tôi nhắm mắt lại, cùng hắn dồn sức đan môi vào lưỡi.
Bỗng nhiên hắn đứng bật dậy, kéo tôi theo, vội vàng
bước như bay về phía trước, thẳng về xe hắn.
Hắn mở cửa xe, để tôi ngồi vào trong, rồi chạy vòng
sang bên kia, mở cửa, lên xe, thắt dây an toàn cho tôi rồi thắt dây an toàn cho
hắn, nổ máy, phóng điên cuồng về phía trước.
Tất cả đều diễn ra rất nhanh và rất gấp, như thể cuộc
đời hai chúng tôi đã sắp đến hồi kết, không thể lãng phí một giây một phút nào
nữa.
Trên đường tôi và hắn đều không nói năng gì. Tim tôi
đập nhanh hơn cả trống hội, tôi nghĩ chắc hắn cũng thế.
Tay phải hắn nắm chặt tay trái tôi, mười ngón tay
chúng tôi đan chặt vào nhau, lòng bàn tay với lòng bàn tay dính lại không một
khe hở. Tôi cảm giác những giọt mồ hôi li ti len lỏi giữa lòng bàn tay chúng
tôi, khiến hai lòng bàn tay trơn trượt. Ninh Hiên lại càng nắm chặt tay tôi
hơn, mười ngón tay dường như đã hoàn toàn trắng bệch nhưng vẫn không ai muốn
nới lỏng tay dù đau đến mấy. Chúng tôi cố gắng hết sức chống lại cảm giác trơn
tuột này, chỉ để đeo đuổi sự gắn bó vĩnh viễn về tâm hồn.
Trong không gian tĩnh lặng, tôi có thể nghe thấy tiếng
thở gấp khe khẽ của hắn. Và tôi biết, hắn cũng có thể nghe thấy nhịp thở của
tôi không khác hắn là mấy.
Xe đỗ trước cổng một khu nhà. Đây hẳn là chỗ Ninh Hiên
ở. Hắn kéo tôi bước nhanh lên lầu, tôi ngoan ngoãn theo chân hắn.
Không hỏi bất cứ điều gì. Cũng không có chuyện gì cần
phải hỏi. Tôi biết hắn muốn làm gì. Và tôi biết, tôi cũng muốn.
Lúc mở cửa, dường như tay hắn run run, suýt nữa còn
làm rơi chùm chìa khóa xuống đất.
Cửa mở, vào trong nhà, còn chưa kịp bật đèn hắn đã đẩy
tôi dựa lưng vào tường, cúi đầu xuống, tìm đến môi tôi hôn dữ dội.
Lưng tôi đập vào tường hơi nhói đau. Nhưng tôi lại
thấy đau rất hay, đau rất thoải mái, đau rất ngọt ngào, đau rất đê mê. Có thể
nói là: đau mà sung sướng!