Vẫn Mơ Về Em
Chương 55 : Ai là bóng ma của ai
Ngày đăng: 16:16 18/04/20
Trong bóng tối, hắn ôm lấy tôi, ra sức gặm nhấm môi
tôi bằng một thứ năng lượng thôi thúc.
Tôi cũng ra sức đón nhận.
Hắn vừa hôn vừa hổn hển hỏi: “Có tắm không?”
Tôi vừa hôn vừa hổn hển đáp: “Chúng mình tắm chung!”
Hắn thô bạo cởi bỏ quấn áo tôi, khàn giọng nói: “Em
nói đùa!”
Tôi cũng hung hăng cởi áo hắn, thầm thì: “Em nói
nghiêm túc đấy!”
Từng câu từng chữ, giống hệt với những gì chúng tôi
nói với nhau trong đêm bên bờ biển năm ấy…
Tôi và Ninh Hiên ôm nhau nằm trên giường, ánh mắt quấn
lấy nhau như có hàng trăm hàng vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng đều như có linh
tính mà cùng im lặng.
Chúng tôi biết, cả hai đều muốn nói với nhau cùng một
câu: Em nhớ anh, và cả, anh yêu em.
Tôi đưa tay sờ lên má Ninh Hiên, đầu ngón tay khe khẽ
chuyển động, bàn tay thận trọng vuốt ve khắp khuôn mặt hắn, trong lòng là tình
yêu say đắm, mê mẫn vô tận.
Cánh tay hắn vòng ra sau, nhịp nhàng xoa lưng tôi. Ánh
mắt hắn nóng bỏng nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng. Hắn nhìn tôi nói: “Hình
như anh đang nằm mơ. Anh rất sợ mình đang mơ.”
Sống mũi tôi cay cay, khóe mắt chưa kịp khô lại ướt
thêm lần nữa. Sụt sịt mấy cái, tôi hỏi Ninh Hiên: “Sao anh lại xuất hiện ở đó?”
Ý tôi nói đến đoạn đường chỗ tôi vừa ngồi khóc.
Hắn đưa tay còn lại lên nắm chặt bàn tay tôi đang đặt
trên má hắn, nhìn vào mắt tôi, thầm thì: “Anh bị em làm cho hồn bay phách lạc.
Anh đứng cả buổi chiều nhìn ảnh em, trái tim như bị dao đâm, rất đau, rất buồn,
rất muốn khóc một trận thật to, rất muốn say khướt một bữa, rất muốn nắm lấy
vai em gào hỏi, tất cả những chuyện này là sao! Khi em lên xe của anh ta, anh
như bị trúng tà, không thể làm chủ được mình vội vàng bám theo hai người, nhìn
em và anh ta ăn tối, nhìn em và anh ta ra về, đến khi thấy anh ta đưa em về
ngôi nhà không phải là nhà em, lưỡi dao đã cắm vào tim anh từ lúc trước bắt đầu
Bàn tay hắn càng dùng lực mạnh hơn, hắn áp miệng vào
tai tôi thầm thì: “Anh biết là vai em rất thích tay anh đấy! Anh còn biết cả em
cũng thích nữa!”
Tôi đỏ mặt, vỗ yêu lên ngực hắn, lớn tiếng mắng mỏ:
“Đáng ghét!”; hắn cười khúc khích, ngực rung lên bần bật, rồi nắm lấy tay tôi
đưa lên miệng nhẹ nhàng hôn.
Tôi nhìn hắn, không kìm được hỏi: “Anh… anh và Ngãi
Phi sắp đính hôn thật à?” Nói những câu này ra, trong lòng tôi cuộn dâng bao
nỗi thấp thỏm bất an.
Ninh Hiên tủm tỉm cười, nhìn tôi nói từng từ rành rọt:
“Không. Anh định chọc tức em thôi.”
Tôi thở phào, lại không ngăn nổi bàn tay đấm vào ngực
hắn kèm theo hai tiếng: “Đáng ghét!” “Bao nhiêu năm rồi, anh vẫn không tiến bộ
thêm chút nào! Trước sau cũng chỉ có một chiêu đó để trị em! Ngày xưa anh đã
nói không dùng cách này làm tổn thương em nữa cơ mà, nói mà không giữ lời!”
Hắm nắm chặt tay tôi, nhìn tôi đắm đuối, nụ cười trên
mặt dần ẩn đi: “Anh xin lỗi, Tô Nhã, anh xin lỗi. Thực sự anh không nghĩ ra
cách nào khác để em chú ý đến anh nhiều hơn. Thế còn em? Em sẽ kết hôn với Trác
Hạo à?” Tôi nhìn thấy nỗi lo lắng bất an trong đáy mắt hắn.
Tôi bất giác xót xa cho Ninh Hiên: “Em đang nằm trên
giường của anh thế này rồi; hai chúng ta đã cùng nằm trên giường của anh thế
này rồi; anh thử nói xem em còn lấy anh ấy được không?”
Ninh Hiên lại bật cười, thỏa mãn và vui sướng như một
đứa trẻ được cho viên kẹo đã ao ước từ lâu. Tôi trông thấy vậy lại muốn khóc.
Niềm vui đến với hắn hóa ra đơn giản là vậy, chỉ cần
tôi gật đầu và cười với hắn, lập tức hắn sẽ vui vẻ và thỏa mãn ngay được.
Hắn cúi xuống hôn tôi, tôi vừa đáp trả vừa nghĩ đến
một chuyện khác, bèn lập tức trở mặt, đẩy hắn ra, hậm hực hỏi: “Tại sao anh lúc
nào cũng hôn Ngải Phi? Sao cứ phải hôn nhau thắm thiết như thật thế? Kích động
em một lần chưa đủ sao mà còn thêm lần nữa! Tại sao… ưm…”
Câu cuối cùng của tôi chưa kịp thốt ra đã bị nụ hôn
dịu dàng của Ninh Hiên nuốt trọn.