Vẫn Mơ Về Em

Chương 56 : Xin nghỉ sáng đi

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


Hôn qua hôn lại được một hồi, Ninh Hiên bắt đầu phản

kích. Hắn vừa điên cuồng hôn tôi vừa hậm hực nói: “Thế còn em? Tại sao em làm

bạn gái Trác Hạo? Tại sao em chụp ảnh cưới với anh ta? Tại sao em không thèm để

tâm đến anh? Tại sao em rời bỏ anh? Tại sao em dằn vặt anh như thế? Tại sao em

giả vờ không yêu anh?”



Trút hết mọi bất mãn bằng một tráng câu hỏi “tại sao”

xong, hắn dừng lại, thở hổn hển rồi lại nói tiếp, lần này, giọng điệu chất vấn

vừa rồi bỗng chuyển sang bất lực: “Tô Nhã. Nói cho anh biết, tại sao anh lại

không thể quên được em? Tại sao anh không thể không có em? Tại sao anh mới nghe

tin em ở đây đã vội vội vàng vàng đến tìm em ngay? Tại sao anh chỉ muốn yêu

mình anh? Tô Nhã, em nghe cho rõ này: Anh yêu em!”



Ninh Hiên nói xong, trên khuôn mặt đã tổng hòa bao nỗi

bất lực và khổ đau, trầm luân và bi thương, như một kẻ nghiện ma túy, biết rõ

là phải cai nghiện, biết rõ là phải kiềm chế bản thân, nhưng khi cơn nghiện

phát tác lại chẳng còn sức lực đâu, chỉ càng tiếp tục lún sâu hơn.



Tôi ôm chặt Ninh Hiên, nói với hắn tôi đã nghe thấy

rồi, nghe rõ tất cả rồi. Tôi nghe được trái tim hắn đang nói yêu tôi và trái

tim tôi cũng muốn nói tôi yêu hắn.



Bỗng nhiên tôi chộp được một thông tin quan trọng

trong những câu nói vừa rồi của Ninh Hiên. Tôi hỏi hắn: “Anh vừa nói, anh vừa

nghe tin em ở đây liền vội vàng đến tìm em ngay. Ninh Hiên, anh đã biết trước

em ở thành phố B nên mới về đây vì em? Anh… vì em nên mới nhận lời tổ chức

triển lãm ở trung tâm bọn em phải không?”



Ninh Hiên gật đầu. Bao ngạc nhiên sửng sốt vẫn kìm nén

trong tôi như nổ tung, nổ tung thành không biết bao nhiêu hạnh phúc chan chứa

và tự hào âm thầm. Tôi hỏi hắn: “Nhưng, làm sao anh biết được?”



Hắn kề trán hắn lên trán tôi, thở dài rồi nói: “Anh đã

gặp Tiêu Tiêu.”



Tôi giật mình: “Tiêu Tiêu? Anh gặp nó a? Nhưng em nhớ

là anh và nó ở hai thành phố khác nhau mà!”



Ninh Hiên hứ lên một tiếng: “Em còn biết anh ở thành

phố nào cơ à?”



Tôi ấm ức xin xỏ hắn: “Anh đừng… nói những lời như thế


Tôi ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, lập tức bị hắn thuyết

phục, gật đầu đồng ý trong tối nay sẽ cắt đứt hết mọi rắc rối với Trác Hạo.



Ninh Hiên gửi xe vào một bãi đỗ xe gần đó, kiên quyết

đòi đi xe buýt cùng tôi.



Xuống xe rồi, trước khi chia tay, tôi hỏi hắn: “Anh

đến công ty thế nào?”



Hắn nói: “Gọi taxi.”



Tôi lại hỏi: “Thế còn xe của anh?”



Hắn nói: “Anh bắt taxi đến bãi xe chỗ mình vừa ăn trưa

để lấy xe chứ không phải bắt taxi đi làm.”



Tôi ngây người hỏi tiếp: “Sau đó?”



Hắn vẫn thản nhiên đáp: “Sau đó đương nhiên sẽ lái xe

của mình đến công ty làm việc.”



Tôi: “…”



Không còn gì để nói.



Thế này đúng là, chẳng ra là sao cả…



Tôi quay người toan bước đi, bỗng bị Ninh Hiên kéo lại:

“Tối nay anh đứng dưới nhà đợi em nhé!” Tôi phải gật đầu hứa, hắn mới từ từ

buông tay tôi ra.



Đến trung tâm triển lãm, Đào Tử chạy ngay đến cạnh tôi

đánh hơi như một con linh cẩu. Nó dài giọng gọi tôi: “Tô Nhã, mình ngửi thấy

mùi đàn ông trên người cậu đấy! Đừng có nói là dạo này hoóc môn nam tiết ra quá

nhiều nhé! Mau khai ra! Sáng nay không đi làm có phải do tối qua bận cải tiến

“tình bạn vĩ đại” cùng người nào rồi phải không?”



Tôi hơi chột dạ, hung hăng đẩy ngay bản mặt treo gương

bát quái của nó sang một bên, thu hết ngôn từ chính kinh kết hợp với giọng điệu

đạo mạo chân chính, nói: “Đào Tử, cậu buồn cười quá đấy!”