Vẫn Mơ Về Em
Chương 57 : Mắc nợ anh
Ngày đăng: 16:16 18/04/20
Đào Tử vẫn ngoan cố gào lên: “Tự cổ chí kim nam nữ yêu
nhau là lẽ bất di bất dịch! Quản thiên quản địa không quản được chuyện đại tiện
tiểu tiện của con người! Quản Đông quản Tây không quản được chuyện phòng the
của người ta!” Nghe nó hô khẩu hiệu có vẻ đối ứng mà dũng mãnh lắm, tôi liền
hỏi: “Câu sau ở đâu ra đấy?” Đào Tử vênh mặt nói: “Đào Tử vừa sáng tác ra! Sao,
bắt đầu ngưỡng mộ mình rồi hả!”
Tôi lén lau mồ hôi lạnh trên trán. Đào tử vẫn hăng
tiết: “Thiếu nữ độc thân như chúng ta tự do phát triển “tình bạn vĩ đại” thì
sao? Chẳng lẽ không được? Chẳng lẽ là sai? Nếu chúng ta không phát triển “tình
bạn vĩ đại” thì lấy đâu ra thế hệ nối tiếp? Chui từ đá ra à? Hay đến Nữ Nhi
Quốc uống cái thứ nước sinh con kỳ quái?”
Tôi cảm thấy tay chân bắt đầu mềm nhũn, vội dựa vào
tường mới đứng vững được. Tuy một mặt vô cùng sửng sốt, một mặt tôi lại có chút
biến thái, cảm thấy những gì Đào Tử nói rất đúng, rất chính xác, rất có lý.
Trong xã hội loài người, sinh con đẻ cái để nối dõi tông đường là một trong
những chuyện quan trọng nhất trong những chuyện quan trọng, vì chất lượng tốt
hiệu quả cao của thế hệ sau, rõ ràng việc thực hành “tình bạn vĩ đại” cũng đặc
biệt cần thiết và có tính chất trọng yếu.
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên tôi nghe có tiếng
quát của quản lý vang rền từ ngoài cửa: “Đào Tử Thanh, trong giờ làm không được
nói nhăng nói cuội! Đang trong giai đoạn “nghiêm trị” đề nghị cô nghiêm túc chú
ý cho tôi!”
Tôi rụt cổ, Đào Tử hậm hực quay về chỗ.
Im lặng được một hồi, tôi cắn răng ngẫm nghĩ, không
sai, đau ngắn còn hơn đau dài, chết sớm càng mau đầu thai. Nghĩ đến đây tôi mới
có dũng khí lấy điện thoại ra gọi cho Trác Hạo, hẹn buổi tối gặp nhau.
Hơn ba tiếng đồng hồ làm việc buổi chiều trôi qua thật
khốn khổ khốn nạn, có lúc thấy thời gian sao mà đằng đẵng như cả năm trời, có
lúc lại thấy vèo vèo như bóng câu qua khe cửa. Cứ như thế cho đến lúc hết giờ,
tôi đã gần như kiệt quệ hoàn toàn vì trạng thái rối loạn của mình.
Đến chỗ hẹn, gặp Trác Hạo, anh mỉm cười với tôi, tôi
cũng cười lại. Nụ cười của anh vô tư, nụ cười của tôi nặng nề.
Tôi dằn lòng gọi anh: “Trác Hạo!” Anh ngẩng đầu nhìn
tôi, hỏi: “Sao thế Tô Nhã?” Tôi hít sâu một hơi, nói với anh: “Tối hôm qua,
trên đường từ nhà anh về, em đã gặp Ninh Hiên.”
Sắc mặt Trác Hạo lập tức tái xanh, nụ cười trên môi
đã vạch trần nỗi lo lắng bất an của hắn trong im lặng.
Tôi lên tiếng trước: “Ninh Hiên, anh đang ở đâu?”
Ninh Hiên chậm rãi đáp: “Như đã hẹn, ở dưới nhà em.”
Tôi ừ một tiếng rồi bảo hắn: “Đợi em, em về đây!”
Khi tôi về đến khu nhà, Ninh Hiên đang đứng dựa trước
mũi xe, lặng lẽ hút thuốc. Dưới chân hắn lại là một đống đầu lọc thuốc lá.
Nhìn thấy tôi, hắn vội vàng vứt điều thuốc đang hút dở
đi, bật người đứng thẳng dậy như thể vừa bị bắt quả tang làm chuyện mờ ám.
Tôi đi đến bên hắn, cười cười nói: “Anh to gan nhỉ,
không sợ bị phạt à, vứt đầu thuốc lá bừa bãi ở nơi công cộng thế này, còn cả
một đống rõ nhiều nữa chứ!”
Nghe tôi nói, có vẻ hắn cũng định pha trò cười cùng
tôi nhưng cuối cùng lại thất bại với bộ dạng cứng ngắc. Hắn cho tay lên gãi
đầu, sau đó lại đột ngột đưa tay ra kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy tôi, rất
chặt, rất chặt, làm tôi dường như sắp tắc thở.
Nhịp thở của hắn hơi gấp, giọng nói chất chứa lo lắng,
hắn hỏi tôi: “Em nói với anh ta chưa?”
Tôi khẽ gật đầu, dụi má vào lớp áo sơ mi trước ngực
hắn. Ngăn cách bởi lớp vải mỏng này cả hai chúng tôi đều có thể cảm nhận được
độ ấm cơ thể của nhau.
Tôi nói với hắn: “Em nói chia tay với Trác Hạo rồi,
nói người em yêu là Ninh Hiên, em nói nếu ở bên anh ấy mà lúc nào em cũng nhớ
đến anh thì cả anh ấy và em đều không thể hạnh phúc.” Tôi ngẩng đầu nhìn vào
mắt Ninh Hiên: “Ninh Hiên, em cảm thấy có lỗi với anh ấy. Em đã làm tổn thương
anh ấy rồi!”
Ninh Hiên cúi đầu hôn tôi thật điên cuồng, mãnh liệt.
Trong chớp mắt mùi thuốc là đã xộc đầy vào khoang miệng tôi, làm tôi mơ mơ màng
màng.
Mãi lâu sau Ninh Hiên mới buông tôi ra, nghiến răng
nghiến lợi nhìn tôi nói: “Không được nghĩ tới anh ta nữa, thấy có lỗi cũng
không được! Từ bây giờ trở đi em chỉ được nghĩ tới anh thôi!”