Vẫn Mơ Về Em

Chương 58 : Nguyện nắm chặt tay

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


Tôi đưa Ninh Hiên lên nhà mình. Vừa bước vào cửa, còn

chưa kịp bật đèn cà hai đã quấn lấy nhau hôn lấy hôn để. Hắn thở dốc hỏi tôi:

“Có tắm không?” Tôi hổn hển đáp: “Chúng ta cùng tắm!” Hắn không kìm nổi ý cười

trong giọng nói: “Em đùa anh!” Tôi cũng bắt đầu không nhịn được cười: “Em nói

thật đấy!”



Mỗi lần chúng tôi đối đáp thế này, kết quả luôn là lăn

thẳng lên giường. Hôm nay coi như có chút tiến bộ, nói phải đi đôi với làm, nói

chuyện tắm rửa thì phải kéo nhau vào phòng tắm.



Nước nóng từ vòi hoa sen như một làn sương mù trút xối

xả lên người chúng tôi. Hai đứa đứng trong làn sương ôm lấy nhau thật chặt,

nhắm mắt và hôn mải miết. Hai tấm thân trần cọ xát vào nhau nóng giãy, nhịp tim

hòa điệu đập thình thịch, thời gian dường như đứng lại, chúng tôi hoàn toàn

cách biệt với thế giới bên ngoài, tưởng chừng cảm giác hạnh phúc của cả đời kết

tinh cả trong khoảnh khắc miên man này.



Ninh Hiên ghé miệng sát tai tôi, thầm thì: “Chúng ta

sẽ không chia tay nữa được không?”



Tôi càng sáp vào lòng hắn, gật đầu đáp: “Ừ!”



Nếu như chưa bao giờ được ăn kẹo ngon thì cũng chưa

bao giờ biết được thế nào gọi là vị ngọt, từ đó lại càng không thể nhớ da nhớ

diết hương vị say đắm hồn người đó được.



Giá như khi ngồi khóc bên vệ đường tôi có thể hạ quyết

tâm đẩy Ninh Hiên ra, hay giá như có thể tiếp tục giả vờ kiên cường. Nhưng tôi

không đẩy hắn ra, mà lại bổ nhào vào lòng hắn, ham muốn sự dịu dàng của hắn,

khát khao sự âu yếm của hắn, đắm chìm trong mùi vị của hắn.



Bất kể tương lai ra sao, giờ phút này tôi chỉ muốn

được ở bên Ninh Hiên. Dẫu cho ngay giây sau sẽ phải thịt nát xương tan, hóa

thành tro bụi, vạn kiếp không thể siêu sinh thì giây này tôi cũng quyết phải

đáp lại những dịu dàng của hắn, không hối tiếc.



Còn về những chuyện kia, cứ coi như tự mình gạt mình

đi. Tôi ảo tưởng rằng người đó không biết tôi và Ninh Hiên đã trở về bên nhau,

ảo tưởng rằng tôi và Ninh Hiên vẫn có thể yên ổn an lành ở bên nhau thật lâu

thật lâu.



Ninh Hiên ép tôi phải đến căn hộ của hắn, không cho

tôi về nhà mình. Đi làm về, hắn kéo tôi vào phòng làm việc, bắt tôi ngồi lên

sofa chơi máy vi tính, ăn uống, đọc báo, ngủ gật… làm gì cũng được, miễn sao

không được ra khỏi tầm mắt hắn. Còn hắn thì ngồi bên bàn làm việc tô tô vẽ vẽ,

tẩy tẩy xóa xóa thiết kế của mình.



Những ngày này thần kinh của tôi luôn trong trạng thái

cảnh giác cao độ, lúc nào cũng có cảm giác người đó sẽ nhanh chóng phát giác

tôi và Ninh Hiên đã hàn gắn lại mối gian tình ngày xưa, lúc nào cũng có cảm

giác người đó sẽ lại gọi điện cho tôi.


bàn tay của tôi, quay sang ban cho Đào Tử một nụ cười gợi cảm làm chúng sinh

điên đảo, kèm một chất giọng mạnh mẽ dõng dạc của dòng điện cao thế hàng triệu

vôn: “Giữa tôi và cô ấy không phải là quan hệ mờ ám, mà là…” hắn đưa mắt nhìn

sang tôi, ánh mắt sâu lắng đầy cảm xúc, nói: “… tôi nguyện cùng cô ấy nắm chặt

tay nhau đến đầu bạc răng long!”



Ánh mắt và lời nói của Ninh Hiên là tôi xúc động đến

nỗi không thốt nổi câu gì. Cổ họng cứng đờ, sống mũi cay cay, khóe mắt ươn ướt,

trái tim nhộn nhạo.



Đột nhiên Đào Tử kêu ầm lên: “Trời ơi là trời! Tại sao

con nhặng to và ngon như thế này không đâm vào miệng tôi chứ!!! Ông trời bất

công!!!”



Hai từ “con nhặng” vừa được thốt ra từ miệng Đào Tử,

nét mặt đầy tình cảm đậm sâu của Ninh Hiên liền không khỏi chuyển sang nhăn

nhó.



… Ninh Hiên tội nghiệp của tôi, bị mụ yêu tinh Đào Tử

khinh đểu… chỉ trách hắn sống ở nước ngoài lâu quá, không thích ứng hội nhập

được với ngôn ngữ biến thái đang tràn lan trong nước thời nay.



Suýt nữa tôi đã phải quỳ xuống lạy lục van xin Đào Tử

bít cái miệng bô bô đầy gió xoáy của nó lại. Cuối cùng tôi đành lấy danh nghĩa

cá nhân tặng cho nó một “phiếu ăn” trị giá 500 tệ để nó không kể ra với bất kỳ

ai chuyện giữa tôi và Ninh Hiên.



Khi tôi đang tức tưởi viết “phiếu ăn” cho nó, Ninh

Hiên đứng bên cạnh vừa hiếu kỳ vừa buồn cười nói: “Đây chẳng phải giấy ghi nợ

à? Con gái bọn em đúng là lắm trò!”



Đào Tử phấn khích kêu to: “Oa, oa! Tô Nhã, cái thuyền

của cậu gọi mình là con gái kìa! Lâu lắm rồi mới có người gọi mình là con gái

đấy! Người ta toàn gọi là bà cô thôi, rõ đáng ghét! Tô Nhã, thuyền của cậu đáng

yêu thật đấy!”



Tôi khẽ gầm gừ cảnh cáo Đào Tử: “Bà cô già này ngậm

miệng lại cho tôi! Không ngậm được thì nói năng tử tế hơn cho tôi nhờ! Cô làm

tôi mất hết thể diện rồi đấy!”



Tôi len lén quay sang nhìn trộm Ninh Hiên, hắn dường

như đã bị nội thương. Đến khi chúng tôi ra khỏi trung tâm triển lãm, cuối cùng

Ninh Hiên cũng không nhịn nổi nữa bật cười phá lên.



Cười xong hắn nắm tay tôi, ánh mắt dịu dàng quyến

luyến mê hốn: “Nhã Nhã, chỉ cần được ở bên em, bất kể làm gì, dù chỉ là một

chuyện nhỏ thôi nhưng anh cũng thấy rất rất vui!”



Nghe hắn gọi tôi hai tiếng “Nhã Nhã” đầy tình cảm, tôi

lập tức tê liệt mất nửa người.