Vẫn Mơ Về Em

Chương 60 : Canh giấc mơ cho em

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


Lập tức Đào Tử trở nên vô cùng dũng mãnh xông vào giải

cứu tôi. Nó đứng vào đúng vị trí tôi vừa bị đám người bao vây dồn tới, bắt đầu

phun mưa xuân tung hỏa mù.



Cái gì mà anh hùng cứa mỹ nhân rồi quen nhau, cái gì

mà tri kỷ cùng chung trí hướng, rồi thì thương nhau rổ rá cạp lại, thề nguyện

vì tình yêu chân chính vô địch dũng cảm tiến lên, tất cả được thêu dệt lên sinh

động như thật đến nỗi chính tôi đứng bên cạnh nghe nó nói xong cũng suýt tin

sái cổ, ngỡ mình và Ninh Hiên đúng là đã đến với nhau như thế.



Tôi đứng cười một lát rồi quay về bàn làm việc của

mình. Tờ báo sáng của tỉnh B vừa được gửi tới đặt trên bàn. Tiện tay giở ra

xem, tay chân tôi lập tức cứng đơ, toàn thân hoàn toàn kiệt sức. Màn quỳ gối

cầu hôn của Ninh Hiên ngày hôm qua được in rõ rành rành ngay trang đầu!



Tờ báo được phát hành toàn tỉnh, tôi nghĩ người đó

nhất định sẽ đọc được mẫu tin này! Cuối cùng người đó cũng biết tôi và Ninh

Hiên lại đang ở bên nhau!



Tinh thần tôi bỗng chốc rệu rã, tôi biết hạnh phúc của

mình chỉ đến đây mà thôi.



Con người ta vồn dĩ không thể hạnh phúc quá được, lúc

trước hạnh phúc có thể lên đến đỉnh, nhưng sau đó, bất luận thế nào, cũng phải

trượt từ đỉnh xuống đáy vực.



Cả buổi sáng hôm đó tôi không làm được việc gì, không

có sức để làm bất cứ việc gì. Tôi chỉ đờ đẫn ngồi một chỗ chờ đợi, chờ đợi, chờ

điện thoại của người đó, chờ đợi người đó đưa ra phán quyết trừng trị hạnh phúc

của tôi và Ninh Hiên.



Cuối cùng, khi tôi chuẩn bị hóa đá, điện thoại cũng đổ

chuông. Tôi chạy ra một góc hành lang vắng người nghe điện thoại, người đó lạnh

lùng chất vấn tôi: “Tại sao không giữ lời hứa!”



Tôi dõng dạc đáp lại: “Bởi vì tôi yêu anh ấy.”



Tiếng người đó vẫn lạnh lẽo như băng tuyết Bắc Cực:

“Nếu như cô yêu nó thì nên biết giữ gìn danh tiếng cho nó, để nó đến với người

phù hợp!”



Tôi điềm tĩnh từ tốn đáp lại: “Nhưng nếu tôi bỏ đi,

anh ấy sẽ không thể vui vẻ được, anh ấy sẽ rất đau buồn. Người phù hợp với anh
vòng tay qua người tôi.



Tôi tưởng hắn định ôm mình, nhưng hóa ra hắn lại thò

tay vào chậu nước, kéo tay tôi ra khỏi đống bát đũa bẩn, đôi môi ướt mềm ghé

sát vào tai tôi, khẽ trách móc: “Từ sau để anh rửa bát!”



Tôi khựng người, quay đầu lại nhìn hắn, cười hì hì

nói: “Hả? Đây là việc của phụ nữ cơ mà, người xưa chẳng dạy quân tử tránh xa

việc bếp núc là gì! Sao tự nhiên anh lại chủ động đòi làm việc của phụ nữ thế?

Chẳng lẽ anh lại là người bạn tâm tình của phụ nữ trong truyền thuyết?”



Ninh Hiên nhìn tôi khẽ mỉm cười nói: “Anh không nỡ để

bàn tay em phải tiếp xúc với thứ nước rửa bát đấy hóa chất này. Chúng cũng như

em, đếu là bảo bối của anh, anh phải nâng niu giữ gìn chứ!” Ánh mắt hắn cứ sâu

thăm thẳm như vậy, trừ khi không nhìn hắn, còn không nhất định tôi sẽ bị chìm

sâu vào trong đó, suốt đời không thể thoát ra được.



Tôi nhìn vào mắt hắn, bị hắn làm cho ngây dại đến nỗi

chỉ có thể yếu ớt lí nhí nói: “Sao anh lại nói ngọt được như vậy? Đừng như thế

nữa!”



Hắn xoay hẳn người tôi lại, mặt chạm mặt với tôi, trán

tì lên trán tôi, nhẹ nhàng hôn lên đầu mũi tôi, dịu dàng hỏi: “Tại sao? Em

không thích à?”



Lời lẽ giọng điệu của hắn như được tẩm qua nghìn vạn

tấn thuốc kích thích, làm toàn thân tôi tê dại, chân tay mềm nhũn.



Như người không xương, tôi ngả vào lòng hắn: “Thích!

Nhưng mà như thế làm em thấy hạnh phúc quá, hạnh phúc đến nỗi không dám tin là

thật, em sợ khi mình nhắm mắt vào rồi mở mắt ra lại phát hiện tất cả đều không

phải sự thật, chỉ là một giấc mơ mà thôi!”



Hắn siết chặt cánh tay, ôm tôi vào lòng thật chặt:

“Nếu em sợ, thế thì không cần tỉnh dậy là được, cứ việc ở lại trong giấc mơ

hạnh phúc đó.” Hắn ngừng nói, tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn cúi đầu xuống,

đôi môi nhẹ nhàng đặt lên môi tôi, thì thầm: “Anh sẽ canh giữ giấc mơ này cho

em trọn cuộc đời!”



Tôi nhắm mắt, bỏ mặc trái tim mình trong bóng tối

tuyệt vọng, buông mình vào dòng nước lũ có tên gọi – Ninh Hiên.