Vẫn Mơ Về Em

Chương 61 : Lại định bỏ đi sao?

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


Trong ba ngày này, tôi muốn buông thả. Tôi chòng ghẹo

ham muốn nhục dục của Ninh Hiên, làm hắn hổn hển ôm tôi lên giường. Sau một hồi

mây mưa tối trời tối đất, chúng tôi nằm ôm chặt lấy nhau.



Tay hắn nhẹ nhàng đặt lên ngực tôi, không ngừng xoa

bóp.



Hắn ghé sát tai tôi, giọng khàn khàn đầy khêu gợi như

mê hoặc lòng người: “Nhã Nhã, chúng lớn hơn rồi đấy!”



Mặt nóng ran, tôi xấu hổ đến toát mồ hôi.



Trước khi lý trí bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt thêm

lần nữa, tôi lấy cớ đi tắm đẩy hắn ra, xuống giường chạy thẳng vào phòng vệ

sinh. Tôi vừa đánh răng xong, chưa kịp rửa mặt thì hắn cũng chui theo vào, đứng

sau lưng tôi, vùi đầu vào gáy tôi, đôi môi ươn ướt chầm chậm là ủi da thịt tôi,

hai tay không ngơi nghỉ lấy một giây, cứ thế di chuyển từ ngực thẳng xuống phía

dưới.



Một lúc sau tôi đã lại nằm trên giường, vuốt ve má

hắn, giễu cợt: “Anh đúng là đồ háo sắc! Lúc nào cũng chỉ muốn chuyện đấy thôi!”



Hắn nắm tay tôi, dịu dàng nhìn tôi: “Anh cũng không

biết tại sao, cứ nhìn thấy em là lại muốn, mà nói chung không lúc nào thấy đủ

cho được!”



Vừa nói hắn vừa đưa tay còn lại xuống giữa hai chân

tôi, bắt đầu thăm dò.



Tôi vội vàng ngăn lại: “Đừng! Bây giờ không được!

Không thể tiếp tục được nữa, em xin anh đấy, để em nghỉ một lát, em… chỗ đó hơi

đau…” Giọng tôi càng lúc càng yếu, đến cuối cùng tôi nghĩ chắc mặt mình hẳn

phải đang đỏ tưng bừng.



Nước mắt trào ra nơi khóe mi, vì khoái cảm và kích

thích vô tận đang trào ra từ thể xác cũng như sâu thẳm tâm hồn.



Chuyện quấn quýt gối chăn trên thế gian, khoảnh khắc

lâng lâng hồn bay phách lạc nhất, cảm giác sung sướng chết đi sống lại ấy, tôi

nghĩ, không gì khác chính là thời khắc hai linh hồn đầy dục vọng nhập vào làm

một.



Ngày thứ hai, Ninh Hiên không đi làm. Hắn cũng xin

nghỉ. Cả ngày trời chúng tôi xoắn xuýt bên nhau, ăn uống, ngủ nghê và “tập thể

dục” trước khi đi ngủ.



Đang nằm trên giường bỗng nhiên nghĩ tới chuyện An Tỷ

kể, tôi liền hỏi mượn điện thoại của hắn chơi. Ninh Hiên có vẻ không muốn đưa

cho tôi: “Điện thoại có gì mà chơi, cái nào chả giống cái nào!”



Tôi không chịu, loi nhoi không ngừng xoay hết bên này

đến bên khác, hắn đành nhượng bộ: “Được rồi, thì em chơi đi này! Em đừng có

động đậy nữa! Rắp tâm muốn ép cạn người đàn ông của em à! Nhã Nhã, ngoan nào,

đừng động đậy. Em mà động đậy là anh có phản ứng ngay đấy, có điều ông xã em
dám chợp mắt, tôi vẫn chẳng thể nào ngăn cản được ngày thứ tư tàn nhẫn trôi

đến.



Cắn răng kìm nén nỗi buồn trong lòng, tôi khẽ nhấc

cánh tay Ninh Hiên đang để hờ trên eo mình ra, không dám nhìn hắn lâu hơn, sợ

nếu nhìn sẽ lại phải bổ nhào vào lòng hắn, không thể ra đi được nữa.



Tôi hít một hơi thật sâu, tưởng chừng làm như vậy sẽ

có đủ sức mạnh để ra đi.



Khi chân tôi vừa lê đến mép giường, cánh tay của Ninh

Hiên bỗng từ phía sau vắt mạnh lên người tôi.



Tôi sợ chết khiếp nhưng không dám thốt ra tiếng, sợ mở

miệng sẽ bại lộ ý định lẳng lặng muốn ra đi.



Hắn ôm tôi từ phía sau, nặng nề nói: “Nhã Nhã, em lại

định bỏ đi à? Em lại muốn rời xa anh đúng không?”



Toàn thân tôi bắt đầu run dữ dội không sao kiểm soát

nổi. Tôi vội quay người lại, ôm đầu Ninh Hiên vào trước ngực, nhè nhẹ vuốt ve

hắn: “Nói luyên thuyên gì thế?”



Ninh Hiên ôm eo tôi, cánh tay siết chặt, hắn nói: “Anh

không luyên thuyên. Sáu năm trước trên bờ biển em cũng như thế này, ngọt ngào,

dịu dàng khiến anh hạnh phúc như được lên thiên đường. Nhưng hôm sau, vừa về

đến thành phố A em đã trở mặt ngay. Sau đó thì biến mất không một lời báo trước

cũng không một lý do, không cần biết anh có chịu đựng nổi hay không, đột nhiên

em biến mất, làm anh từ thiên đường bỗng rơi xuống địa ngục!” Nỗi đau đớn nặng

sâu chất chứa trong giọng hắn, “Nhã Nhã, em không thể lại rời bỏ anh, thật đấy,

em mà bỏ anh lần nữa, anh sẽ chết! Anh thực sự sẽ chết đấy!”



Chữ “chết” đó, hắn nói ra rất từ từ, rất khẽ khàng,

nhưng lại rất dứt khoát và kiên quyết.



Trái tim tôi rối bời như bị quấn chằng chịt bởi vô số

muộn phiền, nước mắt nối tiếp trào ra khỏi khóe mi không sao ngăn được, từng

giọt từng giọt lăn từ trên mặt tôi xuống mặt hắn, nóng bỏng đốt cháy trái tim

tôi, cũng thiêu đốt cả trái tim hắn.



Nên làm sao đây? Trái tim tôi hoàn toàn loạn rồi.



Ninh Hiên truy hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Tôi chỉ biết khóc, không nói nổi lời nào.



Hắn nhìn tôi, hơi thở dốc gấp gáp, hai bàn tay siết

chặt thành nắm đấm, các khớp xương nổi lên xanh xanh trắng trắng.



Bỗng nhiên điện thoại của tôi đổ chuông ầm ĩ, tôi

hoảng hốt bật dậy khỏi giường, chạy ra nghe điện thoại. Ninh Hiên cũng dậy

theo, nhanh chân đứng chặn trước mặt tôi. Tôi vội vàng đẩy hắn ra. Thấy bộ dạng

hoảng loạn của tôi, vẻ mặt hắn lại càng trở nên u ám nặng nề.