Vẫn Mơ Về Em
Chương 62 : Xảy ra chuyện gì?
Ngày đăng: 16:16 18/04/20
Một tay Ninh Hiên giữ chặt hai cổ tay tôi, khống chế
cử động của tôi. Cánh tay còn lại của hắn với lấy chiếc điện thoại đang đổ
chuông điên cuồng ở trên bàn.
Hắn nhìn số gọi đến, sắc mặt lập tức biến đổi, giọng
nói lộ rõ nỗi kinh ngạc vì không thể tin vào mắt mình.
Hắn ngoảnh đầu lại nhìn tôi, đôi lông mày nhíu sâu,
mặt tái mét, lên giọng hỏi: “Bố anh?!”
Ninh Hiên nhìn tôi, nét mặt đầy ngạc nhiên nghi hoặc,
bật loa ngoài rồi ấn phím nhận cuộc gọi. Từ điện thoại phát ra lời cảnh báo:
“Tô Nhã, hôm nay là ngày cuối cùng, mong cô nhanh chóng rời khỏi con trai tôi,
nếu không chắc chắn bố cô sẽ phải vào tù, về chuyện này, cô không cần phải nghi
ngờ gì đâu.”
Ninh Hiên nhíu chặt hai hàng lông mày, khẽ thở gấp,
giơ điện thoại lên trong nỗi hoài nghi và phẫn nộ, ánh mắt không rời khỏi tôi
lấy một giây. Bàn tay hắn đang giữ tôi càng siết chặt hơn. Tôi cúi mặt, không
dám đối diện với ánh mắt dò hỏi đầy thương tích của hắn.
Trong điện thoại vang lên mấy tiếng “A lô”, “A lô”.
Tôi hơi ngẩng đầu lên, thấy Ninh Hiên cho điện thoại đến trước miệng hắn, khuôn
mặt lạnh băng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, giọng điệu tuy đều đều nhưng
lại khiến người ta có cảm giác vô cùng hung dữ.
Hắn nói rành rọt vào điện thoại: “Bố, nếu bố khiến bố
cô ấy phải ngồi tù, nếu bố lợi dụng điều này để uy hiếp bắt cô ấy rời bỏ con,
vậy bố và con, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa!”
Ninh Hiên nói xong liền ngắt máy, cũng tắt luôn nguồn,
sau đó vẫn giữ chặt tay tôi, kéo tôi đến ngồi xuống giường. Hắn nhìn tôi không
chớp mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt chứa đựng một nỗi đau không thể nói
thành lời. Nỗi đau này lại xuất phát từ hai người hắn thương yêu nhất, một
người ép buộc người kia rời bỏ hắn, người kia yếu đuối chịu thỏa hiệp, hơn nữa
không một ai nói gì với hắn về chuyện này. Cả hai người đều tưởng như thế là
tốt cho hắn mà không hề nghĩ tới một ngày, khi biết được chân tướng sự việc thì
hắn mới chính là người đau khổ hơn hết.
Không một ai nói với hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chúng tôi đã tước bỏ toàn bộ quyền quyết định của hắn. Hắn bị bịt mắt trong
bóng tối, chỉ có thể tiếp nhận kết quả mà chúng tôi mang lại chứ hoàn toàn
không biết được nguyên do của tất cả những gì hắn phải đón nhận.
Ninh Hiên nhìn tôi, hỏi: “Tô Nhã, tại sao? Tất cả
những chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Giọng nói của hắn mang nỗi đau khôn tả.
Tôi nhìn hắn cười, cười mà giàn giụa nước mắt.
Tôi khóc, bật khóc trong lo sợ, tôi nói với ông ta:
Không. Đó là những giọt nước mắt không thể tin được vào hiện thực tàn khốc này.
Tôi muốn trốn chạy nhưng lại phát hiện ra hoàn toàn không có đường rút lui, nên
chỉ còn biết hoảng loạn bật khóc.
Nhưng tôi không thể rời bỏ Ninh Hiên. Rời xa hắn có
khác nào cầm dao tự cắt da thịt mình.
Trình Viễn Thiên nhặt bức ảnh dưới đất lên, gộp cùng
với tập hồ sơ, ném đến trước mặt tôi, lạnh lùng nói: “Cô bắt buộc phải tránh xa
con trai tôi, nếu không cô cứ về nhà mà đợi đến lúc tiễn bố cô vào tù!”
Tôi vẫn ngu ngốc lên tiếng đấu tranh: “Nhưng con trai
ông yêu tôi! Ông làm thế này không sợ cậu ấy cắt đứt quan hệ ư?”
Trình Viễn Thiên, bố của Ninh Hiên, phó chủ tịch tỉnh
sắp trở thành chủ tịch tỉnh, nghe xong câu hỏi của tôi, khẽ vỗ tay, bật cười
nói: “Hỏi hay lắm!” Ông ta nói: “Tô Nhã, cô giáo Tô, vậy tôi cũng hỏi cô một
câu tương tự: cô không sợ, tôi và con trai tôi sẽ cắt đứt quan hệ ư?”
Như con cáo già hung hăng sừng sộ, gian tà quỷ quyệt,
ăn thịt người không nhả xương đã thành tinh nghìn năm tuổi, ông ta cười tít mắt
hỏi tôi, nhưng đằng sau tiếng cười đó là giọng nói độc ác, uy hiếp tột cùng:
“Cô không sợ tôi và con trai tôi sẽ cắt đứt quan hệ ư? Tôi là người thân duy
nhất của nó trên đời này. Tất cả những gì tôi làm tất nhiên đều vì muốn tốt cho
nó, vì tình yêu dành cho nó. Tôi có thể dựa vào địa vị và khả năng của mình để
bảo trợ cho nó một tương lai xán lạn. Thế còn cô? Cô có thể mang lại điều gì
cho nó? Ngoại trừ thứ trống rỗng các người vẫn hay gọi là tình yêu? Thân bại
danh liệt! Phản bội lại bố đẻ! Cô và nó quyết theo đuổi thứ tình yêu mù quáng
dễ thay đổi này rồi lo lắng sợ hãi coi chừng phán đoán tâm tình lẫn nhau, nó sẽ
thường xuyên phải lo nghĩ làm sao để cô quên được sự thật rằng chính bố nó là
người tống bố cô vào tù; cô sẽ lúc nào cũng lo nghĩ làm thế nào mới khiến nó
quên rằng chính vì cô mà nó đã đoạn tuyệt với người thân duy nhất của nó trên
đời này. Hai người sống với nhau nhưng cứ phải dè dặt và lo âu như thế, ngày
này qua ngày khác, sau đó rồi cũng có một ngày, lo lắng trong lòng sẽ biến
thành nỗi oán giận hiện thực, một loại oán hận lẫn nhau chỉ có phát triển theo
hướng ngày càng tồi tệ! Cô sẽ hận, nếu không vì nó thì bố cô đã không phải ngồi
tù; nó sẽ hận, không vì cô thì nó đã không đoạn tuyệt với bố nó. Dần dần hai
người sẽ nảy sinh những mối bất đồng, rồi dần dần xa nhau, căm hận lẫn nhau và
cuối cùng cái được gọi là tình yêu cũng sẽ chẳng mang lại kết quả tốt đẹp gì!”
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được ngôn ngữ và giọng
điệu của con người lại có thể tàn nhẫn đến mức này, như ngọn roi dài treo lủng
lẳng đầy những lưỡi dao sắc nhọn hung bạo quất mạnh vào cơ thể và trái tim mà
tôi không thể né tránh, hết roi này đến roi khác làm tôi đau đến tê liệt, hết
roi này đến roi khác làm trái tim tôi chết cứng, hết roi này đến roi khác, làm
mắt tôi không còn nhìn thấy hạnh phúc và hy vọng nữa.