Vẫn Mơ Về Em

Chương 63 : Bí mật của năm đó

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


Ngày hôm đó, tôi chỉ muốn chết quách đi cho rảnh nợ.

Thế mà những điều cay nghiệt đó đâu đã hết, ông ta vẫn tiếp tục những lời độc

địa của mình: “Tôi yêu con trai tôi, đây là thứ tình yêu xuất phát từ máu mủ

ruột rà. Tôi sẽ dồn hết sức và khả năng của mình để bảo vệ nó, cho nó một cuộc

sống tốt nhất. Tôi tin là con trai tôi

cũng yêu tôi như vậy. Cô giáo Tô, cô hãy nghĩ về bố mình. Cô có thể vừa đứng

nhìn bố ruột của mình vào tù và yêu đương hẹn hò với con trai của kẻ đã tống bố

mình vào tù được không? Hơn nữa chính cô cũng là người khiến bạn trai mình thân

bại danh liệt, đoạn tuyệt tình cha con, tất cả đều do cô gây nên! Cô có dám

không?”



Cô có dám không?



Ba tiếng này vang lên như một cơn ác mộng mà nhiều năm

sau vẫn tiếp tục vang vọng bên tai tôi, kéo tôi giật mình tỉnh khỏi cơn mơ, làm

trái tim tôi như bị cắt nát thành nhiều mảnh, khiến nước mắt tuôn đầm đìa khuôn

mặt tôi.



Cô dám không?



Cô dám không?



Đúng vậy, đúng vậy.



Tôi không dám, tôi không thể!



Các thầy cô trong trường Trung học số 1 vẫn đồn Ninh

Hiên xuất thân gia thế phi phàm. Bốn

chữ gia thế phi phàmnày quả

đúng với hắn.



Sáu năm trước, Trình Viễn Thiên là phó chủ tịch của

tỉnh, sáu năm sau, ông ta đã là chủ tịch tỉnh từ lâu rồi. Ông ta là bố của Ninh

Hiên, vì thế Ninh Hiên còn có một tên nữa là Trình Hải. Thực ra đây mới là tên

thật của hắn.



Ninh Hiên hỏi tôi những bức ảnh đó chụp gì?



Tôi nói cho hắn biết, những bức ảnh đó được chụp ở khu

rừng nhỏ trong công viên gần trường, chụp lại cảnh hôn nhau nóng bỏng của chúng

tôi và toàn bộ quá trình tôi dùng tay giúp hắn “phóng máy bay”.



Ninh Hiên lặng nhìn tôi một lúc lâu, rồi kéo mạnh tôi

vào lòng, ôm thật chặt, giọng hắn khàn khàn thì thầm: “Nhã Nhã, em

ngốc quá! Tại sao phải một mình chịu đựng như vậy!”



Tôi tựa vào ngực hắn, khóe miệng nhếch lên. Đến tôi

cũng không biết rốt cuộc mình đang cười hay đang khóc nữa.



Tại sao lại ngốc nghếch như thế! Tại vì tình yêu.
nghêu ngao bên ngoài quán cơm, Nhã Nhã xiên rau cải giúp vợ chồng bác bán đồ

nướng gần nhà, Nhã Nhã bán rau giúp bà Tô ngoài chợ; Nhã Nhã của sáu năm trước

đứng trước mặt anh hung hăng nói tôi là cô giáo cậu, chúng ta không thể được;

Nhã Nhã anh yêu tha thiết bao năm nay!”



Ninh Hiên! Ninh Hiên! Rốt cuộc anh muốn em phải yêu

anh nhiều đến thế nào đây!



Ninh Hiên, Ninh Hiên! Có thể trái tim em rung động

muộn hơn anh hai năm nhưng chắc chắn tình yêu của em cũng sâu đậm như anh vậy.



Kể cũng thật đáng mỉa mai, bí mật vướng bận trong lòng

suốt sáu năm trời này vốn là những chuyện không thể nói ra, khiến người ta

dường như không dám chạm vào mà chỉ biết sợ hãi tìm cách lẩn tránh. Như đi vào

một góc chết, không biết rằng quay đầu lại đã là khung trời mênh mông, nên cứ

run rẩy cắm đầu bước vào góc tối ấy, không ngừng nghỉ.



Nhưng một khi bí mật này bị lộ, khi xác định không còn

cách nào khác đối mặt với nó, tôi mới nhận ra, thực tế thì cái gọi là hậu quả

tồi tệ cũng không có gì quá ghê gớm.



Trước kia tôi sợ nếu mình không rời bỏ Ninh Hiên, sẽ

làm hại đến tiền đồ và danh tiếng của hắn, sẽ phá hoại tương lai của hắn.



Nhưng cũng như Ninh Hiên đã nói, tôi làm vậy chỉ là vì

phiến diện cho rằng như vậy sẽ tốt với hắn, chứ thực ra hắn không hề vui sướng

chút nào, thực ra hắn thà sắm vai nam chính trong vụ bê bối lộ ảnh nóng còn hơn

phải xa tôi đến sáu năm trời đằng đẵng.



Sáu năm, chúng tôi đã lãng phí quãng thời gian sáu năm

như vậy đấy.



Dù tiếc nuối vô cùng nhưng hắn không trách tôi nữa,

bởi hắn biết tất cả những gì tôi đã chọn, những gì tôi đã làm, đều xuất phát từ

một lý do, tôi yêu hắn.



Ninh Hiên bảo tôi không cần lo lắng gì cả, bất luận là

chuyện về những bức ảnh hay chuyện tù tội của bố tôi. Hắn định về thành phố A

ngay một chuyến. Hắn nói hắn sẽ nghiêm túc nói chuyện với bố hắn. Hắn nói nhất

định hắn sẽ không để bố tôi phải đi tù. Sau khi giải quyết xong chuyện của bố

hắn và bố tôi, hai chúng tôi sẽ cùng nhau tìm gặp Điền Uyển Nhi thương lượng.



Tôi lo âu hỏi: “Anh có định dùng chiêu dọa cắt đứt

quan hệ cha con để uy hiếp bố anh không đấy?” Tôi không muốn hắn làm như vậy.

Cũng như sáu năm trước khi bố hắn hỏi tôi câu này: “Cô không sợ tôi và con trai

tôi sẽ cắt đứt quan hệ ư?”



Đúng thế, tôi sợ, tôi rất sợ! Tôi sợ Ninh Hiên và bố

hắn sẽ vì tôi là ân đoạn nghĩa tuyệt!