Vẫn Mơ Về Em
Chương 64 : Thay anh lựa chọn
Ngày đăng: 16:16 18/04/20
Để tôi yên tâm, Ninh Hiên nói chắc như đinh đóng cột:
“Anh sẽ không đoạn tuyệt thật với bố đâu, chỉ hù dọa một chút để ông nhượng bộ
thôi. Hãy tin anh, nhất định anh sẽ nhanh chóng giải quyết ổn thỏa chuyện này!”
Hắn cầm tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn Trái tim Trừng Hải, thầm thì:
“Nhã Nhã, em không cần nghĩ ngợi bất cứ điều gì, không cần lo lắng bất cứ
chuyện gì, chỉ việc yên tâm ở lại đây chờ anh! Đợi khi nào anh về chúng mình sẽ
kết hôn! Nhã Nhã, nhớ nhé, không phải suy nghĩ hay lo lắng gì cả, chỉ chờ làm
cô dâu của anh thôi, rõ chưa?”
Tôi mỉm cười gật đầu với hắn. Hôn tạm biệt hắn. Vẫy
tay tiễn hắn lên máy bay. Trông theo bóng hắn dần khuất hẳn.
Sau đó nụ cười trên mặt tôi cũng theo hắn biến mất.
Không hiểu tại sao nhưng trong lòng tôi đang lờ mờ có
một cảm giác bất an, thấp thỏm không tên.
Cảm giác sự việc có lẽ sẽ không dễ dàng được giải
quyết như vậy. Cảm giác những dự cảm không tốt vẫn luôn quanh quẩn trong lòng
tôi.
Có lẽ vì đã xa nhau quá lâu, đau khổ quá nhiều, tôi đã
quen sống trong tuyệt vọng nên bây giờ khi hy vọng về một tương lai tốt đẹp vừa
lóe lên thì tôi lại thấy sợ. Tôi không dám tin khi mình đã chấp nhận số phận,
chấp nhận chịu đựng một cuộc đời u ám ngán ngẩm về sau, bỗng vô tình phát hiện
thì ra mình vẫn còn cơ hội được hưởng thụ thứ hạnh phúc tuyệt diệu và rạng rỡ
như ánh mặt trời một lần nữa.
Niềm vui, hạnh phúc, và điều tốt đẹp, tất cả những thứ
này quá xa vời với tôi trong mấy năm nay. Dường như tôi đã quên mất mọi hương
vị và cảm giác về chúng.
Đã bỏ phí cả một quãng đường dài như vậy, Ninh Hiên ơi
Ninh Hiên, thực sự chúng ta còn có thể được hạnh phúc nữa không?
Cuối cùng thì bốn ngày sau tôi cũng nhận được tin tức,
nhưng không phải là từ Ninh Hiên.
Hết giờ làm, tôi về nhà, bật ti vi, vừa nghe tin tức
vừa chuẩn bị bữa tối. Bỗng nhiên một tin như sét đánh tấn công thẳng vào đôi
tai không kịp phòng bị của tôi.
Chủ tịch tỉnh S bị tố giác tham ô nhận hối lộ, bị xóa
bỏ hết mọi chức vụ, hiện đã được giao cho cơ quan hữu quan điều tra làm rõ.
Muôi cơm tuột khỏi tay rơi đánh keng xuống sàn nhà.
Tôi sững sờ đứng lặng người trong bếp, đầu óc trống rỗng, mãi một lúc lâu sau
mới có phản ứng trở lại, bố của Ninh Hiên đang bị tố giác điều tra.
Ninh Hiên đau khổ tột cùng. Tôi cũng vậy.
Nhưng cả hai chúng tôi, vẫn không ai nói gì.
Ngày thứ ba, tôi về nhà nói chuyện với bố mẹ.
Đến tối, tôi mua rất nhiều bia mang đến nhà Ninh Hiên.
Cả tối hôm đó tôi và hắn vừa uống bia vừa làm tình.
Chúng tôi lấy men rượu và dục vọng làm tê liệt đến những dây thần kinh cuối
cùng của chính mình.
Sáng ngày thứ tư, tôi lẳng lặng ra khỏi giường. Ninh
Hiên vừa say vừa mệt, vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ.
Tôi xách túi hành lý đã chuẩn bị từ trước, ngoái nhìn
Ninh Hiên lần nữa rồi quay đi trước khi nước mắt nhấn chìm khuôn mặt, cắn răng,
bỏ đi.
Ninh Hiên đã và đang quá đau khổ khi bắt buộc phải đưa
ra lựa chọn giữa một bên là người bố đột ngột lâm nạn và một bên là người con
gái hắn thương yêu suốt bao nhiêu năm trời. Đối với hắn, quyết định chọn bên
nào cũng đều rất khó khăn.
Tôi không nỡ ép hắn phải đưa ra một quyết định mà bản
thân hắn không làm được. Vì thế tôi sẽ thay hắn đưa ra lựa chọn.
Hôm qua, khi về nhà tôi mới phát hiện ra, không biết
lưng bố đã còng từ bao giờ. Vì vậy tôi ý thức được rằng, bố tôi giờ đã già. Bố
tôi đã như vậy rồi, nếu ông còn phải ngồi tù nữa chắc tôi sẽ đau lòng chết mất.
Thử đặt mình vào địa vị Ninh Hiên, bố tôi không phải
đi tù nhưng bố Ninh Hiên thì đang ở trong đó. Từ chức vị chủ tịch tỉnh cao chót
vót, bây giờ ông ta rớt xuống thành một tù nhân người người coi khinh, khoảng
cách quá lớn giữa hai thái cực này đã đủ để lăng trì niềm kiêu hãnh và lòng tự
tôn của một con người rồi.
Tôi nghĩ, nhất định Trình Viễn Thiên hiện giờ cũng
đang vật vã, sống không bằng chết.
Còn Ninh Hiên, hắn còn vật vã sống không bằng chết hơn
cả bố hắn. Vì bố hắn kiên quyết không muốn gặp mặt hắn.
Tôi biết, tình thế bế tắc này cuối cùng chỉ có tôi mới
có khả năng phá vỡ. Sự ra đi của tôi nhất định sẽ phá vỡ được cục diện bế tắc
này.