Vẫn Mơ Về Em
Chương 65 : Ngoảnh lại đã hai năm
Ngày đăng: 16:16 18/04/20
Khi còn trẻ cứ nghĩ rằng chỉ cần hai người yêu thương
nhau là có thể chiến thắng mọi khó khăn trên đời. Nhưng sau nhiều năm, trải qua
nhiều trận bể dâu, ngoảnh đầu lại mới nhận thấy thì ra tình yêu lại mong manh,
dễ vỡ đến vậy. Cho dù tình cảm của hai người có sâu đậm đến mấy nhưng nếu tạo
hóa đã an bài thì có làm cách nào đi nữa cũng không thể ở bên nhau.
Tôi và Ninh Hiên, có duyên yêu nhau nhưng không có
mệnh được cùng nhau.
Mỗi khi tôi cảm thấy giữa chúng tôi vừa bừng lên một
tia sáng thì ngay sau đó bóng tối tuyệt vọng liền ập tới, thậm chí còn mịt mùng
hơn cả trước kia.
Giữa chúng tôi, duyên là nghiệt duyên, mệnh là khổ
mệnh. Tình yêu chúng tôi dành cho nhau không thể quên đi, không thể dập tắt,
không thể xóa mờ, nhưng cũng lại không thể mong cầu.
Tôi kéo hành lý, lững thững đi trên phố, không muốn cứ
phải vội vàng đến nhà ga làm gì, chỉ muốn được một lần nữa bước đi chầm chậm
dọc theo phố xá.
Hôm qua tôi nói với bố mẹ rằng mình sẽ đến một nơi rất
xa rất xa. Tôi nói với hai người, tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân. Tôi sẽ
cố gắng để bản thân tiếp tục sống vui vẻ. Để bố mẹ yên tâm, tôi nói chưa biết
chừng có một ngày tôi sẽ tung tăng trở về.
Dù bố mẹ không hề muốn để tôi đi, nhưng cũng chẳng còn
cách nào với tôi.
Kẻ mang vết thương lòng luôn có một thứ vũ khí khiến
người khác không dám động chạm phản đối. Như thế chỉ cần thứ vũ khí đó bị tước
đoạt, kẻ bị thương sẽ rất có thể vì thế mà từ bỏ luôn sinh mạng của mình.
Bố mẹ không dám ngăn cản làm trái nguyện vọng của tôi,
hai người chỉ lo tôi nghĩ không thông sẽ nhảy xuống sông, treo cổ, nằm trên
đường ray xe lửa hay cắt cổ tay tự tử.
Vì vậy cả hai đều rất bao dung, cho tôi tự do bỏ nhà
đi đến một nơi thật xa.
Tôi vô thức bước đến trước công viên nơi ngày xưa tôi
và Ninh Hiên thường đến để hôn nhau.
Đứng trước cổng công viên, lòng tôi bỗng cuồn cuộn
dâng trào cảm xúc xót xa, nhức nhối miên man.
Nơi này ghi dấu từng giọt ngọt ngào đầu tiên, chân
thực nhất, hạnh phúc nhất của tôi và Ninh Hiên. Đây cũng là nơi bắt nguồn của
tội lỗi khiến chúng tôi yêu nhau mà không được ở bên nhau.
Tôi không có can đảm để nán lại chỗ này lâu hơn. Tôi
sợ nếu còn tiếp tục nhìn lại, lý trí của tôi sẽ sụp đổ, nước mắt sẽ tràn lan,
cảm xúc sẽ vỡ vụn.
anh không?”
Tôi đáp: “Hai năm trước rất hận. Bây giờ thì không còn
hận nữa. Nhưng bây giờ em không thể tiếp tục làm bạn của anh được nữa. Cho dù
thế nào, hai năm trước khi nói chia tay với anh thì em mắc nợ anh. Đến bây giờ
hai chúng ta coi như hết nợ nhé. Ân oán giữa anh và em coi như được xóa sổ từ
đây, về sau không ai còn nợ nần ai nữa, nếu có gặp lại thì hãy coi nhau như
người lạ qua đường. Còn nữa…” Dừng lại một lát, tôi mỉm cười nói tiếp: “Trác
Hạo, cảm ơn vì anh đã từng yêu em, mặc dù em không thể đón nhận.”
Nói đến đây, bỗng dưng tôi lại nhớ tới một bộ phim có
Triệu Vi đóng, “Cảm ơn anh đã từng yêu em”.
Thật cảm ơn bộ phim đó, có thể khiến những lời ly biệt
của tôi trở nên vừa sến súa vừa đường hoàng thế này.
Trác Hạo nói: “Thà rằng em cứ hận anh, anh cũng cam
chịu, ít ra như vậy em sẽ không quên anh. Dù sao đi nữa, Tô Nhã, cảm ơn em đã
không còn oán giận anh! Mặc dù giờ đây anh vẫn rất yêu em nhưng anh biết, chúng
ta vĩnh viễn không có cơ hội!”
Tôi đưa mắt sang hướng khác, không nhìn thẳng vào Trác
Hạo nữa. Tôi không muốn nhìn vẻ mặt đầy đau khổ đó rồi lại mềm lòng tha thứ cho
anh ta. Không hận là một chuyện, không tha thứ lại là một chuyện khác. Không
hận tức là coi nhẹ anh ta, còn tha thứ tức là lại chấp nhận làm bạn với anh ta.
Trước khi quay về, Trác Hạo ngập ngừng nói với tôi:
“Tô Nhã, thực ra anh còn một chuyện nữa không phải với em!”
Tôi ngắt lời anh ta bằng một câu thoại cực kỳ kinh
điển và cực kỳ phổ biến trong các bộ phim truyền hình: “Thôi, chuyện đã qua thì
cứ để nó qua đi.” Tôi nói với anh ta: “Bây giờ hễ nghĩ về những chuyện quá khứ,
em đều cảm thấy rất mệt mỏi và đau đầu.”
Trác Hạo lặng im một lát rồi ngẩng đầu nhìn tôi nói:
“Thế vậy, Tô Nhã, anh đi đây. Sau này anh sẽ không đến làm phiền em nữa. Em
cũng… nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe!”
Trác Hạo đi rồi.
Đầu óc tôi lại bắt đầu nghĩ lan man về hai năm trước.
Hai năm trước, trước khi rời bỏ thành phố A, tôi gặp
Điền Uyển Nhi trong quán cà phê “Rung động”.
Tôi cười nhạt nói với cô ta: “Lần này cô hài lòng rồi
chứ, Điền Uyển Nhi!”
Nhưng cô ta hết sức ngỡ ngàng nhìn tôi: “Chị là… Tô
Nhã? Đúng là lâu quá không gặp rồi! Chị đang nói gì vậy? Cái gì mà tôi hài lòng
với chưa hài lòng là sao?”