Vẫn Mơ Về Em

Chương 66 : Cố nhân tìm đến

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


Đang nói bỗng một người con trai tóc vàng khôi ngô

tuấn tú xuất hiện sau lưng Điền Uyển Nhi, âu yếm ôm eo cô ta. Người này nói

tiếng Anh, lịch sự hỏi tôi là ai. Tôi có phần thảng thốt nhìn hai người họ.



Điền Uyển Nhi giới thiệu với người đó tôi là bạn cũ

của cô ta, rồi bảo anh ta xuống dưới lầu ngồi đợi, cô ta muốn nói chuyện với tôi

một lát. Người con trai đó hôn lên má cô ta, lịch sự chào hỏi tôi mấy câu rồi

đi xuống dưới.



Từ đầu đến cuối tôi vẫn mù mờ chẳng hiểu ra làm sao

cả.



Điền Uyển Nhi nở nụ cười rạng rỡ hạnh phúc nói với

tôi: “Anh ấy là Paul, chồng tôi.”



Tôi ngẩn người nhìn cô ta, ngơ ngác hỏi: “Cô đã kết

hôn rồi sao vẫn cố chấp như vậy, cô đưa chồng cô quay về để cùng thưởng thức

trò vui này của cô phải không?”



Điền Uyển Nhi nhìn tôi, bỗng lên tiếng: “Tô Nhã, thực

ra tôi rất ngưỡng mộ chị. Năm đó, sau khi chị bỏ đi, Ninh Hiên đã rất đau khổ,

đau đến nỗi dường như hận chị đến tận xương tủy, nhưng tôi vẫn không có cách

nào lợi dụng sơ hở đó để chen vào giữa hai người. Cho dù sau đó Ninh Hiên ra

nước ngoài, tôi cũng tìm đủ mọi cách được cùng sang bên đấy, nhưng trước sau gì

tôi vẫn không thể nào gần gũi được với cậu ấy. Vốn dĩ cậu ấy không cho phép bất

cứ người con gái nào tiếp cận mình cả. Cậu ấy hận chị vì sợ bản thân có thể sẽ

dần dần quên mất chị, đồng thời cậu ấy cũng tự lừa dối bản thân, giả sử sau này

thực sự không được gặp lại chị nữa thì tiếp tục hận như vậy sẽ tốt hơn, như vậy

còn đỡ đau buồn hơn. Tôi theo cậu ấy ra nước ngoài, tận mắt chứng kiến cảnh cậu

ấy ngày nào cũng say khướt. Ha ha, nói thêm chuyện này cũng không ngại bị chị

chê cười, hồi đó thậm chí tôi đã từng lợi dụng lúc cậu ấy say rượu để gần gũi.

Nhưng ngay cả trong cơn say, cậu ấy vẫn biết rõ tôi không phải chị, bất kỳ cô

gái nào khác đều không phải chị, tôi không có cơ hội, tất cả các cô gái khác

đều không có cơ hội.” Điền Uyển Nhi nhìn tôi, nói rõ thêm: “Tô Nhã, ngoài chị

ra thực sự trong lòng Ninh Hiên không có nổi người con gái nào khác. Thế nên

cuối cùng, tôi đã rút lui.”



Tôi ngây người ngồi nghe cô ta nói, đầu óc quay cuồng

như thể có người đang xô xát ở bên trong.



Nghe tất cả những gì Điền Uyển Nhi vừa nói, tôi bắt

đầu ngờ chuyện những bức ảnh thực ra không phải do cô ta làm.



Điền Uyển Nhi nói lần này cô ta đưa chồng mới cưới về

ra mắt họ hàng, tối hôm qua mới xuống máy bay, không ngờ hôm nay tình cờ gặp

tôi ở đây.



Cô ta hỏi câu “Lần này cô hài lòng rồi chứ?” tôi vừa

nói là có ý gì, tôi nhìn cô ta đáp: “Không có gì, có lẽ là hiểu nhầm.”


Nhưng với Trác Hạo, việc tôi không thèm đếm xỉa đến

anh ta là sự trừng phạt tàn nhẫn cao hơn căm hận nhiều.



Mấy hôm nay lại có khách đến tìm tôi, lại là một người

từ quê lên. Trông thấy người đó tôi đã kinh ngạc vô cùng. Tưởng tượng thế nào

tôi cũng chưa bao giờ dám nghĩ người đến đây tìm tôi, lại chính là bố của Ninh

Hiên, Trình Viễn Thiên.



Trước bộ mặt kinh ngạc thảng thốt của tôi, Trình Viễn

Thiên vẫn điềm tĩnh cười hiền hậu. Ông ta nói: “Tôi mới được ra tù. Khó khăn

lắm mới hỏi được bố cô là cô đang ở đây!”



Ông ta nói với tôi, ông ta được sửa lại án sai, mọi

tội danh đã được chứng minh là vu khống, những kẻ hãm hại ông ta đều đã phải

nhận những hình phạt đích đáng. Ông ta còn nói mặt dù oan khiên đã được làm rõ

trắng đen, có thể phục hồi nguyên chức, nhưng sau hai năm ngồi trong nhà giam,

ông ta đã xem nhẹ những thứ danh lợi lúc lên lúc xuống này rồi.



Ông ta nói trong phần đời còn lại của mình, không còn

thiết tha gì với chốn quan trường nữa, cam tâm tình nguyện trở về làm thường

dân để hưởng chút an nhàn tuổi già.



Ông ta nói với tôi: “Thực ra lần này được sửa lại án

sai phải cảm ơn bố cô rất nhiều. Năm đó không chỉ có một mình bố cô tham ô công

quỹ mà dính líu đến rất nhiều người khác. Vì tôi đưa ra chủ trương điều tra

triệt để chuyện này nên bị nhiều người căm ghét. Lý do chính khiến tôi trượt

ngã cũng xuất phát từ đây. Bố cô đã chủ động gửi toàn bộ tài liệu liên quan đến

chuyện tham ô công quỹ năm đó lên cấp trên và còn cung cấp thêm rất nhiều tài

liệu khác nữa, bên cạnh đó cũng nhờ thư ký Đường giúp đỡ chạy vạy khắp nơi, tôi

mới có thể được sửa lại án oan.”



Nghe ông ta nhắc đến bố, tôi không khỏi kinh ngạc, vội

vàng hỏi: “Vậy bố tôi thế nào rồi? Ông có phải ngồi tù không?” Mấy hôm trước

khi tôi gọi điện về nhà không hề nghe bố nhắc đến chuyện này.



Ông ta an ủi: “Có lẽ bố cô không muốn cô phải lo lắng

nên mới không cho cô biết. Trước khi đến đây ông ấy có nói với tôi, cô đang

sống rất khổ sở, chỉ nên nói với cô những tin tức tốt, còn tin xấu thì không

được nói ra nửa lời.”



Nghe tới nỗi khổ tâm của bố mẹ, mắt tôi bắt đầu ươn

ướt. Tôi lại hỏi ông ta: “Liệu bố tôi có phải đi tù không? Hay là ông đã vào

đấy rồi?”



Trình Viễn Thiên mỉm cười, trả lời tôi: “Cô yên tâm,

bố cô sẽ không phải đi tù đâu.”