Vẫn Mơ Về Em
Chương 67 : Anh chỉ muốn yêu em
Ngày đăng: 16:16 18/04/20
Tôi nhớ ra mấy hôm trước gọi điện về nhà nói chuyện
với bố, ông còn hỏi tôi: “Nhã Nhã, con định quay về chưa?”. Nghĩ đến đây tôi
mới yên tâm. Bố không phải ngồi tù.
Tôi hỏi: “Nhưng bố tôi làm như vậy có khác gì tự thú
đâu? Sao có thể thoát khỏi tù tội đây?”
Chuyện bố tôi làm thâm hụt công quỹ có thể phải đi tù
vốn là cái thóp Trình Viễn Thiên sử dụng để uy hiếp tôi. Tôi vẫn luôn sợ một
ngày cái kim trong bọc sẽ lòi ra, bố tôi sẽ phải vào nhà lao ăn cơm tù. Nhưng
thế nào khi mà mọi chuyện đã vở lỡ ra, bố tôi vẫn bình an vô sự được?
Trình Viễn Thiên nói: “Bởi vì sau đó bố cô đã lập công
chuộc tội, tự thú và giao nộp tài liệu, hơn nữa tuy số tiền tham ô của bố cô
không nhỏ nhưng anh ta đã kịp thời bù trả đầy đủ, lại xét thấy ý thức làm việc
từ trước đến nay hết sức tận tụy, chỉ hồ đồ bị kẻ khác dụ dỗ vi phạm một lần
đó, nên chỉ bị tuyên án một năm và còn được hưởng án treo, không phải ngồi tù.
Bố cô nói dù sao cũng không phải chịu cảnh tù tội nên những chuyện này không
cần nói cho cô biết, nói rồi cô phải bận tâm lo lắng.”
Nghe ông ta nói tôi không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ chỉ
đến lúc bố thực sự vào tù, tôi mới được sáng tỏ mọi chuyện ư?
Tôi lẩm bẩm: “Thảo nào bỗng nhiên bố xin về hưu sớm”.
Đột nhiên tôi nghĩ ra một chuyện, ngẩng đầu nhìn Trình Viễn Thiên, hỏi ông ta:
“Tại sao bố tôi lại chủ động đi đầu thú và giao nộp tài liêu? Bố tôi quen biết
ông ư?”
Trình Viễn Thiên thở dài: “Tất cả những gì bố cô làm
đều là vì cô. Ông ấy làm như vậy với mong muốn tôi có thể đồng ý cho cô và Ninh
Hiên đến với nhau, cho hai người một lối thoát!”
Ông ta lại thở dài nói tiếp: “Thời gian tôi ở trong
đó, Ninh Hiên cũng như cô vậy, không có người yêu bên cạnh, nó rất đau khổ, rất
buồn bã. Bây giờ tôi đã được thả, đã đến lúc tôi phải làm gì đó cho con trai
mình.”
Nghe ông ta nhắc đến Ninh Hiên, trước mắt tôi lại rưng
rưng một màn sương mù. Tôi hoang mang hỏi ông ta: “Ninh Hiên…anh ấy sống tốt
chứ?”
Trình Viễn Thiên lắc đầu: “Không tốt, rất không tốt.”
Ông ta nói: “Tình hình của nó rất tồi tệ. Tôi đang rất hối hận.”
Tim tôi thắt lại.
Ninh Hiên sống không vui! Chuyện này đối với tôi rõ
Tôi bước tới chỗ hắn, khẽ nói: “Lâu rồi không gặp!”
Hắn đứng lên chờ tôi lại gần, khẽ đáp: “Lâu rồi không
gặp!”
Tôi đến trước hắn, đưa tay chạm lên má hắn, nhìn vào
mắt hắn, họng tôi bỗng cứng nghẹn. Tôi nói: “Ninh Hiên, em có một câu muốn nói
với anh!”
Hắn cũng đưa tay lên vuốt ve má tôi. Giọng nói tuy
không khác thường nhưng yết hầu hắn rõ ràng đang lên xuống rất gấp gáp. Hắn
nói: “Tô Nhã, anh cũng có một câu muốn nói với em!”
Tôi cười với hắn, nụ cười làm nước mắt trào ra khỏi
khóe mắt: “Em muốn nói trước!”
Hắn lấy tay lau những giọt nước mắt trên mặt tôi, cười
rạng rỡ gật đầu.
Tôi nói: “Ninh Hiên, em sẽ không bao giờ rời xa anh
nữa đâu!”
Hắn dồn sức ôm tôi thật chặt, thật cẩn trọng và cũng
thật dữ dội.
Tôi rúc mặt vào ngực hắn hỏi: “Thế câu của anh là gì?”
Hắn nói: “Tô Nhã, em biết rồi đấy, đời này anh chẳng
cầu mong điều gì, anh chỉ được muốn yêu em thôi.”
Ninh Hiên nói: “Tô Nhã em biết không, những ngày không
có em, anh chỉ muốn chuốc mình say khướt. Say rồi vừa ngẩng đầu vừa cười hỏi
trời: ông Trời ơi, tôi chỉ muốn được yêu cô ấy thôi. Nhưng tại sao? Tại sao ông
không tác thành cho chúng tôi?”
Ninh Hiên nói: “Tô Nhã em biết không, anh nhất định
phải uống say. Khi say anh sẽ có cảm giác đang được ở cạnh bên em.”
Ninh Hiên nói: “Tô Nhã em biết không, em đã cắm rễ
trong trái tim anh lâu lắm rồi, nhổ thế nào cũng không được, càng nhổ lại càng
bám sâu hơn, vào tận trong xương thịt!”
Ninh Hiên nói: “Tô nhã, thật đấy, cả đời này anh không
cầu mong điều gì cả, anh chỉ muốn được yêu em.”