Vẫn Mơ Về Em

Chương 69 : Quay lại làm giáo viên

Ngày đăng: 16:16 18/04/20


Khác xa với lần đầu tiên làm giáo viên luống cuống,

sau tám năm xa cách mái trường, lần thứ hai đứng trên bục giảng với tư cách là

một cô giáo dạy Toán, tôi thực sự thấy mình làm rất tốt.



Càng ngày tôi càng thấy mình rất ra dáng một nhà giáo

chân chính.



Tôi nhanh chóng hòa nhập cùng mấy đồng nghiệp trẻ

trong phòng. Ngoại trừ cậu thầy giáo duy nhất ra, bốn cô nàng còn lại đều mang

tố chất hóng hớt háo sắc rất điển hình của giới trẻ hiện nay.



Trong đó, danh hiệu hóng hớt nhất phải thuộc về Thôi

Sa. Nó không những lắm điều mà còn háo sắc kinh khủng, sinh thời hễ thấy giai

đẹp là thèm chảy nước miếng. Học sinh của nó phàm là nam sinh có chút nhan sắc

thì cứ không bao giờ phải lo trượt cả.



Nhìn nó rồi nhìn lại bản thân mình mà tôi lại thấy

ngậm ngùi, lại thở dài, lại nuối tiếc.



Năm đó tôi chỉ ham hố có một câu mỹ nam thôi mà về sau

hết bất hạnh này đến đau khổ khác nối đuôi nhau ập lên đầu. Đồng chí Thôi Sa

cùng một lúc thèm khát nhiều nam thiếu niên như vậy mà ngày ngày vẫn bình an vô

sự ung dung ngồi chắc chắn trên chiếc ghế giáo viên cao quý, không thể không

nói thời thế đảo điên cả rồi.



Một trong những sở thích của Thôi Sa là buổi sáng đến

trường từ rất sớm, ngồi trong văn phòng vừa thưởng thức bữa sáng bổ dưỡng của

nó vừa nghiên cứu đủ loại tin tức giật gân trên các báo hằng ngày.



Sáng nay, vừa bước chân vào văn phòng tôi đã bị tiếng

hét chói tai của bốn cô nàng dọa cho chết khiếp.



Trấn tĩnh lại tôi liền đi đến chỗ bọn họ, vừa vỗ ngực

cho đỡ sốc vừa hỏi: "Lại có chuyện gì mà gào ầm lên thế, dọa người ta sợ

quá đi mất!"



Thôi Sa mang bộ mặt thiếu nữ hoài xuân giơ quyển tạp

chí trong tay ra trước mặt tôi nói: "Chị Tô, chị biết không, thì ra trên

đời này tồn tại một anh chàng đẹp trai hảo hạng thật! A! Sao lại có người đẹp

trai đến thế cơ chứ! A A! Sao lại có người đã đẹp trai thì chớ lại còn tài hoa

xuất chúng như thế cơ chứ! A A A! Tại sao tôi lại không phải là vợ của con

người đẹp trai tài giỏi này cơ chứ!"



Mới sáng sớm Thôi Sa đã phát bệnh làm tôi sợ gần chết,

tôi vồ lấy tờ tạp chí từ tay nó, đảo mắt tìm xem gã đẹp trai hảo hạng nó nói

đến trông như thế nào.



Ánh mắt đã tập trung vào đúng trọng điểm, tấm ảnh nhỏ

trên tờ tạp chí làm tôi kinh hoàng đến nỗi mồm miệng há hốc, hai mắt trợn

ngược.


sốc ói máu lăn quay ra đất cả lũ mất.



Thực ra tôi cũng muốn biết bộ dạng chúng nó sẽ thế nào

khi biết chồng tôi là ai lắm, nhưng đáng tiếc khổ chủ vẫn thường bảo tôi làm

người cần biết giấu tung tích.



Dọn dẹp và chuẩn bị xong xuôi, tôi ngủ trọn một giấc,

sáng thức dậy tự làm một ít đồ ăn sáng. Hôm qua tôi đã cho cô giúp việc nghỉ

phép. Buổi sáng sớm mát rượi, phải lủi thủi ngồi ăn sáng một mình thật khiến

người ta dễ có cảm giác cô quạnh.



Chỉ mới qua một đêm không gặp, mà tôi đã nhớ mong hắn

lắm rồi!



Gần 10h, mọi người nô nức đến gõ cửa theo địa chỉ tôi

đã cho.



Tôi chân thành bày tỏ sự tiếc nuối và áy náy với tất

cả: "Thật không phải, ông xã chị bận quá, phải đi công tác nên hôm nay

không tham gia với chúng ta được! Mọi người cứ tự nhiên, không cần câu nệ khách

sáo!"



Bốn cô nương cùng bốn bạn đồng hành công vào nhà.

Không ngoài dự đoán, vừa vào trong cả lũ đã thi nhau trầm trồ: "Oa oa! Tô

Nhã, đây là nhà chị hay phim trường thế? Hoành tráng quá!"



Tôi khiêm tốn nói: "Cũng tàm tạm! Tàm tạm!"



Nhà cửa quá to, đồ đạc lại quá xịn mà tìm khắp nơi

không thấy một bức hình nam giới nào, chúng bắt đầu ngang nhiên quay sang đoán

già đoán non tôi cưới được một lão già giàu sụ.



Tôi nghiêm túc cải chính: "Không phải! Thật sự

không phải thế!"



Thôi Sa là đứa cầm đầu, tỏ thái độ rõ nhất, nó nói:

"Không tin, thật sự không thể tin được!"



Tôi mà nói cho chủ nhà biết đồng nghiệp của vợ hắn nói

hắn là ông già ốm yếu, liệu hắn có nhăn mày khó chịu không nhỉ?



Thôi Sa vẫn không buông tha, hỏi tôi: "Chị Tô, em

không nhịn được, cho em hỏi thẳng một câu nhé, đương nhiên chị phải công khai

trả lời thành thật! Có đúng chị là vợ cả không đấy? Sao càng nhìn em lại càng

cảm thấy chị như… vợ bé của người ta!"



Tôi choáng! Thế quái nào mà sau một hồi phân bua, giả

thiết tôi lấy chồng già đã được bác bỏ, nhưng lại chuyển ngay thành vợ bé là

sao!