Vẫn Mơ Về Em
Chương 70 : Bữa tiệc cùng đồng nghiệp mới
Ngày đăng: 16:16 18/04/20
Tôi thở dài, bất lực ôm trán, chân thành nói với Thôi
Sa: “Em gái, tin chị đi, chị không phải là vợ bé, chị là phu nhân danh chính
ngôn thuận của anh rể em! Thêm nữa, chồng chị không phải lão khọm già, thực ra
anh ấy còn ít tuổi hơn chị!”
Nghe tôi nói tất cả đều tỏ thái độ kinh ngạc, không
tin. Chán chẳng buồn giải thích thêm nữa, tôi mặc kệ cho chúng muốn nghĩ thế
nào thì nghĩ.
Hàn huyên trò chuyện cười đùa ha hả một hồi chúng mới
bắt tay vào giúp tôi nấu nướng. Tôi nói trước buổi tiệc hôm nay sẽ được làm
theo hình thức buffet, tất cả đều hứng khởi đồng ý ngay.
Lúc khai tiệc, nhìn chúng nó từng đôi từng đôi tíu tít
với nhau ngay trước mắt, lại thấy chỉ có mỗi mình đơn thân lẻ bóng, tôi không
khỏi cảm thấy có chút lạc lõng.
Nếu có Ninh Hiên ở đây thì tốt biết mấy. Nhất định hắn
sẽ rướn tay ra thật xa, gắp mấy miếng đu đủ mà tôi thích ăn nhất, bỏ vào đĩa
cho tôi rồi cười nham hiểm nói: “Bà xã, thực ra em không cần tẩm bổ món này
nhiều quá làm gì, kích cỡ của em bây giờ anh đã thích lắm rồi!” Sau đó tôi sẽ
phản ứng lại theo kiểu nũng nịu, giả vờ hờn dỗi, đấm hắn lia lịa, mắng hắn là
đồ đen tối.
Xì! Thật tiếc Ninh Hiên không có ở đây, tôi chỉ có thể
đứng một mình tưởng tượng viển vông ra như thế, đau khổ quá!
Càng nghĩ đến hắn lại càng thấy nhớ hắn thật. Ăn được
mấy miếng trong trạng thái hồn lìa khỏi xác, tôi cầm theo điện thoại lẳng lặng
ra ngoài ban công.
Tôi muốn gọi điện cho hắn, muốn được nghe giọng hắn.
Nhưng tôi chưa kịp ấn phím gọi điện thì điện thoại đã
tự đổ chuông trước.
Tên người gọi đến hiện rõ trên màn hình, làn mây mù
bao phủ trong tôi lập tức bị quét sạch. Ấn phím nhận cuộc gọi, tôi phấn khởi
reo lên: “Ông xã!”
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp vui
vẻ của Ninh Hiên: “Sao vui thế? Vì điện thoại của anh hả? Bà xã nhớ anh lắm có
phải không!”
Tim nghĩ một đằng nhưng miệng tôi lại nói một nẻo:
“Đâu ra, còn lâu. Người ta vui vì bữa tiệc đấy chứ!”
Ninh Hiên ờ một tiếng rồi hỏi: “Bây giờ đang làm gì?”
Tôi đáp: “À, đang ăn buffet.”
này được! Trời ơi, chồng chị, Trình Hải, anh ấy, sao anh ấy lại không hề kiêu
chút nào thế! A, không được rồi, em choáng quá!"
Ninh Hiên vừa nhoẻn miệng cười liền làm bốn cô nàng
sung sướng ôm chầm lấy nhau. Ninh Hiên nói với bọn chúng: "Thực ra tôi
cũng có kiêu đấy, hơn nữa rất kiêu là đằng khác. Nhưng vì các cô là bạn tốt của
bà xã tôi, tôi tiếp đãi các cô chu đáo thì cô ấy sẽ rất vui mà."
Đoạn này không chỉ làm bốn đứa chúng nó choáng váng
gào ầm lên mà chính tôi cũng thấy choáng!
Ninh Hiên ơi là Ninh Hiên, thời gian đã cải tạo anh từ
một tên tiểu yêu nghiệt biến thành đại yêu nghiệt, để anh càng ngày càng lộng
hành! Em thấy cả đời này mình cũng không ngăn chặn nổi yêu khí của anh rồi! Rơi
lệ!
Sau đó, bạn trai của bốn cô nàng không chịu được cảnh
bạn gái mình thèm thuồng nhìn người đàn ông khác không chớp mắt công khai như
vậy, mặt mày tím tái vừa kéo vừa lôi bốn cô gái về bằng được.
Trước khi khách khứa ra về, Ninh Hiên cười tít mắt nói
với cả bọn: "Có thể nhờ mọi người một việc được không? Ngày mai khi đi làm
nhờ mọi người đừng nói gì về chuyện chồng của Nhã Nhã là Trình Hải gì đó, như
vậy sẽ đỡ cho cô ấy rất nhiều phiền phức." Bốn cô nương háo sắc gật đầu
lia lịa nói: "Được." Ninh Hiên tặng cho chúng một nụ cười vô cùng
rạng rỡ, lại còn tiếp tục giở giọng tán tỉnh nói: "Sau này hoan nghênh các
cô lại đến chơi!"
Bốn cô gái lại được một phen ngả nghiêng suýt ngất.
Mọi người đều đã đi hết, còn lại tôi và Ninh Hiên, tôi
dựa vào lòng hắn, nhắm mắt lại, dồn sức hít hà mùi vị trên cơ thể hắn.
Chỉ mới một đêm không gặp mà tôi đã nhớ hắn thế này.
Thật không thể hiểu sao tôi có thế chịu đựng được những tám năm trời xa cách
trước kia.
Có tiếng Ninh Hiên cất lên bên tai: "Bà xã, không
hiểu sao bây giờ mới có một đêm không gặp em mà anh đã nhớ muốn chết rồi. Thật
không thể giải thích nổi làm sao tám năm đằng đẵng không có em ở bên cạnh anh
lại có thể sống sót được nhỉ!"
Tôi cảm thấy mình lại bắt đầu lên cơn hôn mê!
Ninh Hiên và tôi lại có chung một suy nghĩ, một linh
cảm!
Gối đầu lên ngực hắn, tôi bất giác mỉm cười, cảm giác
như lỗ chân lông trên khắp cơ thể đều đang ùn ùn tỏa ra mùi vị của hạnh phúc!