Vẫn Mơ Về Em
Chương 74 : Đừng khóc, anh yêu em!
Ngày đăng: 16:16 18/04/20
Hắn không thể ngờ cô nàng Nghiêm Hân đó lại dám làm cả
chuyện quá đáng như vậy.
Tôi khẽ lắc đầu: "Em tưởng cô ta không dọa được
em thì sẽ từ bỏ, ai mà ngờ cô ta lại cố chấp đến vậy, có vẻ như phải phá hoại
chúng ta bằng được mới thôi!" Dừng lại thở lấy hơi, tôi tiếp tục oán thán:
"Ông xã, thật sự em rất sợ, sợ anh sẽ bị một cô gái trẻ hơn em cướp đi, dù
gì anh cũng ít hơn em mấy tuổi như vậy, giờ em già rồi, làm gì có gì để đấu với
mấy cô xanh tươi mơn mởn đấy nữa!"
Hắn ôm tôi vào lòng đầy yêu thương: "Ngốc ạ! Làm
sao phải lo lắng thế, bây giờ em vẫn còn non lắm, chẳng giống gái ba mươi chút
nào cả, chỉ như vừa mới hai mươi thôi! Anh mới phải lo đây này, em thì cứ xinh
đẹp, trẻ trung mãi, còn anh thì già mất rồi, rất sợ không đủ sức hấp dẫn em yêu
anh nữa. Anh lo em sẽ bị thằng nhóc Lâm Phong kia cướp đi nhường nào, em có
biết không!"
Hắn nói làm tôi đang khóc cũng phải bật cười, nhào đến
cắn hắn một phát rồi hậm hực nói: "Anh vớ vẩn! Em chỉ yêu có một mình anh,
làm gì yêu thanh niên trẻ nào! Không bao giờ có chuyện đó, anh nói linh tinh!
Em mà là loại người đấy à?"
Hắn cũng nhe răng cười, vừa xoa xoa chỗ bị tôi cắn vừa
dỗ dành: "Không phải, tất nhiên không phải!" Bỗng nhiên hắn nghiêm
sắc mặt, nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc nói: "Bà xã, em biết và anh cũng
biết, anh yêu em và em cũng yêu anh, hơn nữa, anh chỉ yêu mình em, em cũng chỉ
yêu mình anh. Nhưng hai người yêu nhau, tình yêu càng sâu đậm thì lại càng rụt
rè sợ hãi, như lời em nói là có thể trở nên cảnh giác và suy tính. Bởi vì ta
quá yêu nhau nên mới xảy ra những chuyện hiểu lầm vừa rồi, mới thấy bất an và
hoài nghi. Sau này nếu còn những hoài nghi và bất an kiểu này nữa thì tuyệt đối
không được giấu ở trong lòng, nhất định phải nói ra ngay khi có thể. Anh không
muốn bọn mình giận dỗi thêm bất kỳ lần nào nữa, chúng ta đã bị mất tám năm rồi,
quãng thời gian còn lại thực sự anh không muốn và cũng không nỡ dùng để giận
dỗi!"
Nghe hắn nói tôi không kìm nổi xúc động, gật đầu lia
lịa. Hắn cúi xuống hôn tôi, tôi nhiệt tình đáp lại.
Cứ thế cứ thế, cuối cùng tất cả đều biến thành những
tiếng rên rỉ động lòng người.
Buổi trưa ngày hôm sau, tranh thủ giờ nghỉ trưa. Ninh
Hiên đến đón tôi đi ăn. Tới trước cửa nhà hàng, hắn nói với tôi là hắn còn hẹn
cả Nghiêm Hân.
Tôi khẽ cười nói: "Ừ, em cũng nghĩ thế nào anh
cũng ra tay, để chờ xem thế nào!"
Ba nguời ngồi với nhau, Ninh Hiên đưa bản hợp đồng vẫn
cầm trong tay từ đầu ra trước mặt Nghiêm Hân, nói với cô ta: "Tôi quyết
ít. Trong đám người tất bật, tôi và Ninh Hiên nắm tay nhau dạo bước về phía
trước. Bỗng nhiên tôi đong đưa bàn tay đang đan vào nhau của hai đứa, ý muốn
kêu gọi sự chú ý của hắn: "Ông xã, em có chuyện này muốn nói với anh."
Ninh Hiên quay sang nhìn tôi: "Ừ? Chuyện
gì?"
Tôi cười híp mắt nói với hắn: "Anh sắp làm bố
rồi!"
Ninh hiên ngẩn người. Sau khi hoàn hồn, hắn vội vội
vàng vàng kéo tôi đi thẳng theo hướng về nhà.
Tôi thấy lạ liền hỏi hắn: "Anh làm gì thế. Bọn
mình còn chưa mua đồ ăn mà?"
Ninh Hiên căng thẳng nói: "Từ hôm nay trở đi,
không, từ bây giờ trở đi, em không phải làm bất kỳ việc gì nữa, thứ Hai anh sẽ
đến trường làm thủ tục xin nghỉ dạy, em chỉ cần ở nhà lo dưỡng thai thôi!"
Nhìn bộ mặt căng thẳng của Ninh Hiên, tôi không sao
nhịn được cười, nói: "Mới có hai tháng thôi sao phải xin nghỉ sớm
thế!"
Ninh Hiên nghiêm nghị nói: "Lần trước em nói muốn
đi làm anh đã nghe lời em rồi; lần này em có em bé, chuyện nghỉ dạy phải nghe
lời anh! Tất cả vì cục cưng của chúng ta, nhất định phải nghỉ dạy!"
Hắn vừa nói vừa cẩn thận che cho tôi ra khỏi chỗ đông
người. Điệu bộ của hắn như đang đề phòng đại dịch chuẩn bị đến, làm tôi vừa bực
mình vừa cảm động, vừa thấy hạnh phúc điên đảo.
Hắn nắm chặt tay tôi, chặt rất chặt, như thế sợ tôi
lạc mất trong lòng người.
Đột nhiên tôi nhớ tới câu nói:
Chấp tử chi thủ. Dữ tứ giai lão[1].
[1]
Một câu nổi tiếng trong "Thi Kinh". Đại ý: kiếp này nắm lấy tay nàng
kết duyên tươi đẹp, cùng nàng mãi không chia lìa tới đầu bạc răng long.
Tôi nói cho Ninh Hiên nghe.
Ninh Hiên nhìn tôi cười, nhẹ nhàng hôn lên trán
tôi, dịu dàng nói: "Bà xã, chắc chắn em không biết anh yêu em nhiều đến
thế nào đâu!"