Vẫn Mơ Về Em
Chương 75 : Ngoại truyện - Tâm sự
Ngày đăng: 16:16 18/04/20
Năm đó, vì việc điều động công tác của bố, gia đình
hắn phải chuyển tới thành phố A. Căn nhà mới mua còn chưa sửa xong nên gia đình
hắn ở tạm trong căn hộ tập thể của cơ quan bố.
Năm đó, hắn đã là một cậu thiếu niên nhanh nhẹn, cao
ráo, đẹp trai, qua cử chỉ vóc dáng có thể phần nào thấy được vẻ đào hoa phong
lưu. Từ bọn con gái ở trường đến bọn thiếu nữ cùng khu đều rất si mê hắn. Đứa
nào đứa nấy thấy hắn đều mắt hau háu, miệng đầm đìa. Thế nhưng, vẫn có một
người chẳng bao giờ thèm để ý đến sự tồn tại của hắn.
Dù vẻ đẹp trai, hào hoa của hắn là không thể phủ nhận,
nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hoài nghi về bản lĩnh của chính mình.
Trước kia, dù đi đến đâu hắn đều là tâm điểm của mọi sự chú ý. Hắn đã qua quen
với ánh mắt yêu mến, sùng bái, ngưỡng mộ của những người xung quanh. Trước kia,
hắn còn thấy khó chịu với những ánh mắt đầy ái mộ lúc nào cũng như tia X rọi
thẳng về phía mình, nhưng giờ đây hắn hoàn toàn có thể dửng dưng vờ như không
thấy gì hết, khinh khỉnh không thèm đoái hoài tới. Nhưng hắn càng như vậy thì
những cô gái kia lại càng say mê hắn điên cuồng.
Chỉ ngoại trừ một người.
Mỗi lần tình cờ gặp nhau, chỉ có hắn nhìn thấy cô, còn
cô dường như không hề nhìn ra hắn.
Lúc đầu, hắn tưởng rằng cô cố tình làm vậy, tưởng cô
đang giở chiêu thả con săn sắt bắt con cá rô. Hắn cho rằng, cô làm ra vẻ không
để tâm đến hắn chính là để thu hút sự chú ý của hắn. Tuy nhiên, qua ba lần chạm
mặt, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra, cô nàng không hề giả vờ mà thực sự là
không nhìn rõ hắn thật.
Hắn để ý đến cô lần đầu tiên khi đến tiệm cơm gần nhà
ăn trưa. Gọi món xong, đang ngồi chờ, hắn bỗng nghe thấy một giọng ca lạc điệu,
kinh khủng đến tiêu hồn bạt vía. Lần theo âm thanh đó, nhìn ra sạp báo bên
ngoài tiệm cơm, hắn thấy một cô gái, tay cầm quyển Tri
âm, đang chúi đầu vào trang cuối cùng ngân nga hát.
Cô gái ấy hướng thẳng về một kẻ đang ngồi trong tiệm
cơm này, chính là hắn.
Hắn cười mỉa. Dạo này bọn con gái trong trường nghĩ ra
đủ thứ trò, bày ra mọi cách nhằm tiếp cận hắn. Nhưng hắn cảm thấy, không đứa
nào trong đám đó có thủ đoạn quyết liệt và man rợ như cô này.
Dùng một giọng hát như ma kêu quỷ gào để thu hút sự
chú ý của hắn, phải gọi là quyết một phen sống mái đây. Nhưng cũng phải nói
rằng, cô nàng đã thành công, hắn quả thực đã chú ý đến cô ta.
Hắn đang ngồi đợi cô gái thực hiện bước tiếp theo -
tiến tới nói với hắn rằng "Chúng ta có thể làm quen được không?" thì
bỗng nghe tiếng bà chủ tiệm cơm hét lên: "Tô Nhã, bà cô trẻ ơi! Cháu cố
tình đến phá hoại việc làm ăn buôn bán của nhà dì có phải không? Giọng hát truyền
cảm của cháu khắp nơi ai mà không biết, thử nói xem, có ai nghe cháu hát xong
mà vẫn nuốt nổi cơm cơ chứ. Làm ơn đừng có hát nữa, xem như dì cầu xin cháu gái
đấy!"
Khách khứa trong tiệm đều bật cười. Hắn cũng nhếch
miệng cười theo.
Cô gái nghe vậy bùng nổ xông vào tiệm cơm. Khóe miệng
đang vểnh lên tủm tỉm cười của hắn lập tức biến hóa thành một đường cong đầy
mỉa mai.
Mẹ cô gái liền chen ngang: "Con bé này học Toán,
đến việc này cũng không làm được thì coi như học hành tổn công vô ích à. Cháu
thấy, nếu là mấy đứa cùng lớp nó, chắc phải đến hơn nửa lớp còn nhớ nhanh hơn
nó mấy lần nữa đấy!"
Cô gái không công nhận, giậm chân kêu lên một tiếng:
"Mẹ!" Bộ dạng nũng nịu của cô trông chẳng khác nào đứa bé con.
Không biết lúc đó hắn trúng phải loại tà gì mà dám lôi
điện thoại ra lén chụp lại bộ dạng hồn nhiên ngây thơ của cô.
Ba người đang mải mê nói chuyện, không ai để ý thấy
hành động của hắn.
Nhưng có một điều làm chính bản thân hắn bất ngờ, là
bức ảnh đó lại luôn được hắn lưu trong điện thoại.
Sau đó, nhà riêng của gia đình hắn đã sửa xong. Cả nhà
đến nơi ở mới. Thỉnh thoảng hắn vẫn lén chạy về khu tập thể cũ. Không rõ rốt
cuộc là tại sao, hắn luôn có một cảm giác, hắn cảm giác nếu trở về dạo quanh
đấy một chút không chừng có thể gặp được cô.
Lúc đó hắn vẫn chưa biết cảm giác ấy thực ra chính là
những chồi non tình yêu đang chớm nở trong lòng một gã thiếu niên khờ khạo.
Nhưng cuối cùng khi hắn gặp lại được cô, hắn phát hiện
ra bên cạnh cô đã có một nguời bạn trai. Người này hắn nhìn thấy từ đằng sau,
dáng cao to, diện bộ âu phục khá đẹp và lái một chiếc xe đắt tiền.
Nhìn hai người nắm tay đi trước mặt, trong lòng hắn
dâng lên một cảm giác khó tả. Có chút ngột ngạt, có chút khó thở, rất chán nản,
rất hụt hẫng.
Về nhà, nằm trên giường, thứ cảm giác này càng dâng
lên mãnh liệt hơn.
Hắn cằm lấy điện thoại lên, mở bức ảnh của cô gái ra,
ấn nút xóa. Nhưng khi trên màn hình hiện lên câu hỏi: "Bạn có chắc chắn
muốn xóa?" Hắn do dự rồi lưỡng lự, cuối cùng lại chọn "Không".
Kể từ đó, hắn không quay lại khu tập thể đó nữa.
Kể từ đó, hắn bắt đầu gặp gỡ những cô gái xinh đẹp.
Kể từ đó, bức ảnh đó bị hắn giấu kỹ trong điện thoại.
Kể từ đó, dần dần hắn cảm thấy mình đã sắp quên được
cô gái đó rồi.
Sau đó, sau đó.
Sau đó khi ở Golden Melody, hắn lại thấy cô ấy một lần
nữa.
...
Đối với hắn, đó không phải lần đầu họ gặp nhau.
Nhưng đối với cô, hắn vẫn là một người xa lạ.