Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 63 : Cầu hôn

Ngày đăng: 07:04 19/04/20


Ánh mặt trời rực rỡ, ấm áp phủ lên trên người.



Nhưng, trong lòng Y Vân lại nổi lên từng hồi lạnh lẽo. Quân Lăng Thiên bị giải đi, trước khi đi hắn còn quay đầu lại cười, nụ cười kia thật ấm áp, như ánh mặt trời hừng đông. Chỉ trong phút giây đó, trái tim Y Vân dâng lên một loại cảm giác khó tả. Nàng không rõ, cảm giác đó là gì, nàng chỉ biết phải cố gắng loại bỏ cảm xúc đó. Quân Lăng Thiên bước đi về phía ánh nắng, bóng dáng in dài trên sân. Hình dáng tử sắc kia bao phủ tràn ngập trong lòng Y Vân, không chịu rời đi. Long Mạc yên lặng nhìn Y Vân, hắn không biết Vân nhi nàng đang suy nghĩ gì, hắn chỉ cảm giác đươc nàng không bao giờ … còn là Vân nhi trước đây, từ sau khi trở về, đáy lòng nàng luôn chất chứa nhiều tâm sự, chưa từng có một nụ cười thật sự. Nhưng, cho dù như thế nào, hắn vĩnh viễn không buông ta.



Hắn muốn giữ lại Vân nhi, lưu nàng bên người, như thế mới có thể nắm giữ trái tim nàng. Long Mạc gắt gao giữ chặt cổ tay Y Vân, chậm rãi đi về phía trước. Đi đến một nơi trong viện, sáng sớm từng đoá hoa xinh đẹp e ấp, trên cánh hoa còn lấp lánh vô vàn hạt sương long lanh màu ngũ sắc dưới ánh mặt trời. Y Vân dừng chân bên bóng cây, trầm mặc một lát, hỏi, “Đại ca ca, ngươi dự định xử trí hắn như thế nào?”



“Vân nhi, ngươi thấy thế nào?”Tiếng nói ôn nhu, giọng điệu nuông chiều. Sự dịu dàng này làm trái tim Y Vân hổ thẹn, ở trước mặt Đại ca ca nàng lại nghĩ cho tên ác ma kia, thật là không nên như vậy.



Nhưng, nàng không nỡ nhìn hắn chết. Quân Lăng Thiên vẫn chưa thật sự tổn thương nàng, hắn chỉ trêu đùa nàng, nếu bởi vì vậy mà giết hắn, cả đời này nàng sẽ không thể nào yên tĩnh. Cắn nhẹ môi dưới, nói: “Có thể sau khi giam giữ hắn một thời gian rồi thả hắn không, dù sao, hắn cũng chưa làm gì Y Vân. ”Đôi mắt Long Mạc tối tăm nhìn thẳng vào Y Vân, nét mặt nghiền ngẫm. “Nhưng, nếu thả hắn.


Có thể, còn mất đi tình yêu thương của phụ hoàng lẫn mẫu hậu ngươi. ” Y Vân không cam tâm, hết lòng khuyên nhủ, trong lòng của nàng tin tưởng Long Phi vẫn còn trái tim. “Cái gì là tình thương phụ mẫu! Ta chưa bao giờ nhận được! Ngươi có biết không? Nhật Hi Quốc đã muốn tiến đánh hai toà thành của Nam Long Quốc.



Phụ hoàng cho gọi Mạc đến bàn bạc, nhưng lại không cho ta biết? Trong mắt Phụ hoàng chỉ có Mạc, căn bản không có để ta vào trong mắt. ” Long Phi có chút kích động nói. “Đại ca, có lẽ mọi việc không như ngươi suy nghĩ, đối với họ ngươi là một bệnh nhân, tất nhiên sẽ không đem chuyện này nói với ngươi.



Đây không phải là không nghĩ đến ngươi, mà là quan tâm đến sức khoẻ của ngươi. ”Long Phi vẫn một mực khăng khăng. “Không đúng, lúc trước khi ta không luyện thần công thì trong mặt bọn họ cũng đã không có ta.



Nói cho ngươi biết, chiến sự lần này gấp rút, có lẽ Mạc và Nguyệt Lãng tướng quân sẽ xuất chinh.



Trong hoàng cung sẽ không có Mạc, haha…” Long Phi còn chưa nói hết, vẻ ác liệt thoáng hiện lên trong đôi mắt. “Ngươi nói cái gì?” Trái tim Y Vân đập rộn. Nhật Hi Quốc sắp đánh chiếm hai toà thành sao? Thiên hạ này vừa mới thái bình không lâu, Nhật Hi Quốc, vì sao lại khơi mào chiến tranh? Chiến tranh chẳng phải là đồng nghĩa với việc lê dân bá tánh lại phải chịu khổ hay sao. Nam Long Quốc nhất định là không thiếu tướng giỏi, vì sao, Hoàng thượng lại muốn Đại ca ca phải ra sa trường?Y Vân ngơ ngẩn từ trong bụi hoa đi ra, bước chân hốt hoảng đi về phía trước. Tin tức này tới quá đột ngột, Y Vân nhất thời không thể tiếp nhận. Long Mạc, Đại ca ca của nàng, thật sự phải xuất chinh sao?