Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 64 : Nụ hôn ly biệt

Ngày đăng: 07:04 19/04/20


Y Vân một mình ngồi trong tiểu viện ở am ni cô, nhìn hoa cỏ, cây cối đến xuất thần. Nàng tình nguyện tin rằng Long Phi đang lừa gạt nàng, cũng không muốn chấp nhận việc Đại ca ca của nàng phải ra trận. Nàng đang chờ đợi, chờ Đại ca ca sẽ đến am ni cô thăm nàng.



Sáng nay hắn đã nói, giải quyết xong mọi chuyện sẽ tới am ni cô gặp nàng. Nhưng mà, mãi đến khi mặt trời khuất bóng, ráng chiều che kín bầu trời, Đại ca ca vẫn không đến. Trong lòng Y Vân dâng lên một cảm giác bất an, chẳng lẽ những gì Long Phi nói là thật? Lẽ nào, Nhật Hi Quốc thật sự tuyên chiến với Nam Long Quốc? Đại ca ca phải ra trận ư?Nguyệt Như Thủy chậm rãi đi ra am ni cô, nhìn thấy Y Vân ngồi yên trong sân. Vân nhi của nàng đã ngồi ở đấy rất lâu rồi, không nói gì, cũng không động đậy, như một pho tượng sống.



Khi gió thổi qua thì cũng chỉ có vạt áo phất phơ. Nàng không biết Y Vân có tâm sự phiền muộn gì. Am ni cô này nằm ở hướng Đông Bắc của Hoàng cung, là một nơi hẻo lánh, người trong am rất ít khi liên lạc với bên ngoài. Phần lớn những chuyện ở trong cung sẽ không đến được nơi này, hiển nhiên sẽ không biết vì sao Y Vân xuất hiện ở trong cung, cũng không biết Y Vân suýt chút nữa trở thành sườn phi của Long Phi, lại càng không biết tình cảm giữa Y Vân và Long Mạc. “Vân nhi, ăn cơm thôi!”Y Vân dần phục hồi lại tinh thần, khẽ nhìn ánh hoàng hôn, sau chậm rãi đi tới bên mẫu thân, người thanh nhã cao quý lại nhàn nhã tự tại như vậy. Mẫu thân đã phải trải qua không ít khó khăn, nhưng vẫn ung dung. Nhìn mẫu thân, Y Vân không kìm được nở nụ cười yếu ớt, vẻ hốt hoảng trong đôi mắt dần trở nên yên tĩnh. Bất luận việc Đại ca ca phải xuất chinh là thật hay giả, nàng đều sẽ kiên cường đối mặt. “Nương, Vân nhi đã biết. ” Y Vân nhẹ nhàng đứng lên.




Ngươi cũng đã lớn rồi, phải biết tự chăm sóc cho mình, không nên cứ hơi một tí là lại khóc nhè. ” Long Mạc nói xong, nâng đầu Thanh Tâm, lau đi nước mắt trên mặt nàng. “Thanh nhi, đừng khóc, sớm quay về nghỉ ngơi đi. ” Long Mạc nói xong, căn dặn cung nữ đưa Thanh Tâm trở về. Thanh tâm lưu luyến từng bước quay đầu rời đi. Vừa đi vừa nói, “Nhị ca, ngươi nhất định phải bình an! Ta chờ tham dự hôn sự của ngươi và Y Vân tỷ. ”Gương mặt Y Vân ửng đó, tiểu nha đầu này, sao lại biết chuyện của bọn họ!Dưới ánh trăng, chỉ còn lại Long Mạc và Y Vân. Long Mạc nhẹ nắm lấy bàn tay Y Vân bước đi, hai người ai cũng không nói gì. Hơi ấm từ lòng bàn tay Long Mạc truyền vào trong lòng Y Vân. Rời xa đại điện, bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ có lại tiếng bước chân cùng hơi thở của hai người họ, còn có tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc. Trái tim Y Vân tràn ngập hạnh phúc, chỉ mong thời gian vĩnh viễn dừng lại, để bọn họ mãi không chia lìa. Đi vào nơi đèn đuốc suy yếu, một mảnh u ám. Long Mạc bỗng nhiên dừng bước, thoáng mỉm cười, nụ cười kia vui vẻ mà ngây thơ, ở trong đêm, xinh đẹp tựa như ánh trăng nơi chân trời, cao quý mà thanh khiết, mông lung. “Đại ca ca, ngươi thật sự muốn xuất chinh sao?” Y Vân mở miệng, hỏi. Chợt Long Mạc vươn tay, nhẹ chạm lên đôi môi Y Vân, ngón tay kia đơn giản chỉ khẽ lướt lên môi nàng như lại nhanh chóng chạm đến trong lòng Y Vân, ở trong lòng của nàng…. .



Lắng đọng lại. “Gọi ta… Mạc. ” Dưới ánh trăng mờ ảo, lời nói Long Mạc dịu dàng mà thâm tình dường như có thể bao phủ mọi vật trên thế gian này. “Mạc!” Y Vân run rẩy kêu, trái tim bắt đầu không nghe lời đập rộn. Đôi mắt nàng trong veo như mặt hồ phủ sương, mê muội nhìn Long Mạc, bạch y được phủ bởi ánh trăng nhàn nhạt, lúc này, nụ cười của nàng nhẹ nhàng, xinh đẹp không gì sánh được. Long Mạc bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên môi Y Vân.