Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 69 : Vào tù thăm Lăng Thiên

Ngày đăng: 07:04 19/04/20


Y vân cứ nghĩ tới nghĩ lui, chẳng biết từ lúc nào đã tiến vào mộng đẹp.



Giấc mơ này tựa như hiện thực trước mắt, Long Mạc cùng phụ thân chém giết lẫn nhau, cảnh tượng đó thật sự là chấn động lòng người. Bên tai còn có âm thanh xào xạc lượn lờ, hình như có người không ngừng hét lên, giết…giết…giết…Cuối cùng từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại, bầu trời đã bừng sáng. Y Vân mở cửa sổ, gió lạnh xen lẫn vào hạt mưa lất phất bay vào, cảm giác ướt át mát lạnh, cả người liền thanh tỉnh.



Thì ra âm thanh xào xạc đêm qua chính là tiếng mưa rơi, thật không ngờ, nằm mơ mà cũng được lão Thiên lồng tiếng cho nha. Mưa tuy không lớn, nhưng từng hạt mưa nhỏ bé cũng đã bao phủ cả đất trời, từng hạt từng hạt tí tách rơi liên tục không ngừng. Bên ngoài cửa sổ mưa rơi thê lương, bên trong là tâm tình lo lắng. Đúng là lo lắng, bồn chồn, nôn nóng, tất cả cảm xúc đan xen vào nhau. Có lẽ lúc này Long Mạc đang giao chiến với phụ thân, giống như trong giấc mộng; có lẽ trong bọn họ sẽ có người bị thương; có lẽ…Nghĩ đến đây, tâm tư Y Vân càng thêm trĩu nặng. Nàng tìm chiếc ô màu xanh tươi, hướng Tẩm Tâm Cung của Thanh Tâm công chúa đi đến. Bất luận như thế nào, cứ thử một lần xem sao, có thể Thanh Tâm công chúa có khả năng giúp nàng. Thanh Tâm công chúa như từ trong mộng tỉnh lại, lúc này nàng vẫn còn đang đắm chìm trong tin thắng trận hôm qua truyền đến.



Nhưng không ngờ Y Vân sau khi vượt qua cơn mưa nhẹ nhàng tiến vào, lại hỏi nàng có thể giấu phụ hoàng đem Y Vân cùng Vong Tình từ trong am xuất cung hay không. Thanh Tâm công chúa trầm ngâm một lát, liền nói ngay, “Xuất cung thì có thể, nhưng nếu muốn giấu phụ hoàng thì rất khó.



Phụ hoàng đã không cho phép, mà vẫn làm, thế nào cũng sẽ bị bắt trở lại.



Huống chi, ta cũng không muốn đem tỷ xuất cung. ”




Ngay lặp tức, một luồng không khí nặng nề thoát ra, Y Vân không kìm được khẽ nhăn mày. Chậm rãi đi vào nhà giam u ám, Y Vân nhìn thấy Quân Lăng Thiên. Hắn mặc quần áo tù nhân màu xám, lười biếng tự tại nằm trên chiếc giường giản đơn, hai mắt nhắm nghiền, không biết là đang nhắm mắt dưỡng thần hay là đang mơ mộng đẹp. “Quân Lăng Thiên, có người tới thăm ngươi. ” Tên thị vệ lạnh giọng nói. Đôi mi Quân Lăng Thiên hơi động, nhưng vẫn chưa mở mắt. “Quân mỗ đã nói, không tiếp khách!” Hắn chậm rãi nói, giọng điệu lạnh lẽo, cũng rất tà ma. Không tiếp khách? Lời này mà hắn cũng nói được, hắn cho rằng nơi này là nhà của mình sao?Gã thị vệ thấy thế định nói gì đấy, nhưng Y Vân đã vội ra hiệu không cần. Thị vệ kia biết điều liền rời khỏi, trước khi bước đi không quên dặn dò: “Chúng ta ở bên ngoài không xa, nếu có chuyện gì, cứ lớn tiếng hô. ”Y vân gật đầu. Y Vân dựa vào phản ứng của hắn, đoán rằng tên thị vệ mà nói nhỏ vào tai hắn đã từng gặp qua nàng.



Lời nói của tên thị vệ kia hẳn là thông báo về mối quan hệ giữa nàng với Long Mạc. Nếu không, hắn sẽ không khiêm nhường với nàng như vậy. Nhưng y vân không sợ Lăng Thiên, cũng không cần bọn họ bảo vệ, nàng biết Quân Lăng Thiên sẽ không giết nàng, nếu hắn thật sự muốn giết thì nàng đã sớm chết vô số lần. Chờ đợi tên thị vệ rút lui, Y Vân liền đem đàn ngọc đặt trên mặt đất, bản thân thì ngồi đối diện với Quân Lăng Thiên. Ngón tay đặt lên dây đàn, chậm rãi khảy. Một đoạn nhạc Y Vân diễn tấu là Định Phong Ba, tiếng nhạc trong suốt, uyển chuyển du dương mà khí khái.



Có chỗ âm thanh vút cao như gió táp mưa rào, có khi lại lưu luyến như lời nữ nhân thầm thì. Thuận theo tiếng nhạc réo rắt, đôi mắt quân Lăng Thiên từ từ mở ra. Một sắc màu thuần khiết ánh vài mi mắt, một Bạch y thiếu nữ ngồi dưới nền đất phòng giam, vì hắn mà đánh đàn. Vẻ kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt hắn, nhưng, chỉ là thoáng qua trong nháy mắt, rất nhanh đã hồi phục lại dáng vẻ biếng nhác an nhàn. Trong đôi con ngươi đen tuyền lẩn khuất ý cười nghiền ngẫm, bên môi lại gợi lên nét cười quỷ quái. Không nháy mắt, nhìn chằm chằm vào Y Vân. Gương mặt hắn cũng không nhếch nhác như Y Vân đã tưởng, mà rất là sáng sủa chỉnh tề. Y Vân cứ tưởng rằng hắn sẽ râu ria lổm chổm, tóc thì rối bù, vô cùng thảm hại, nàng nghĩ lao ngục sẽ phá huỷ nhuệ khí và tà khí của hắn. Nhưng, không hề, hắn căn bản không có một chút dáng vẻ của tội phạm. Mặc dù mặc trên người y phục phạm nhân, nhưng lại gọn gàng sạch sẽ.



Hắn cởi bỏ y phục hoa lệ, cũng giống như bỏ đi hết thảy gò bó, hắn càng trở nên tự do tự tại, thong dong tuỳ tính. Y Vân nhớ tới tâm tình lo lắng của nàng khi Quân Lăng Thiên bị giam cầm, bây giờ lại nhìn thấy hắn thoải mái như vậy liền có chút tức giận. Hắn tưởng nhà giam này là nhà của hắn hay sao, thế nào lại nhởn nhơ như vậy. Hắn dường như đối với việc tù tội này không mấy quan tâm. Dáng vẻ của hắn làm Y Vân cảm thấy chỉ cần hắn muốn thì lúc nào cũng có thể ra khỏi nơi này. Lăng Thiên như vậy khiến Y Vân càng lúc càng không hiểu rõ, cũng cảm thấy hắn sâu xa khôn lường. Quân Lăng Thiên nhắm lại đôi mắt, tay phải thuận theo tiếng nhạc của Y Vân mà hơi đung đưa, rất là hưởng thụ. Mà ở bên cạnh hắn, nơi góc tường, vương đầy mạng nhện, bị cơn gió nhẹ thoảng qua, lay động ngay trên đỉnh đầu hắn.



Mà hắn, lại không chút để ý, đắc ý thưởng nhạc. Thật lâu sau, tiếng đàn ngừng lại. Quân Lăng Thiên mở to đôi mắt, lông mi khẽ rung, đôi môi mang theo nụ cười ngang ngạnh nói, “Đàn của ngươi e rằng đã bị ẩm, âm luật phát ra có chút không chuẩn nha!”