Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 70 : Ta muốn ngươi gả cho ta

Ngày đăng: 07:04 19/04/20


Y Vân nghe thấy thế, hơi chút kinh ngạc, không ngờ hắn lại có phản ứng như vậy. Từ am ni cô đi đến nhà giam, mưa lớn mịt mù nên đàn khó tránh khỏi bị ướt, tiếng đàn hơi có chút lạc điệu, nhưng người bình thường khó có thể nghe ra, không ngờ Quân Lăng Thiên lại nhận ra được điều này.



Xem ra hắn không chỉ tinh thông âm luật, mà còn là một cao thủ. Nhưng cho dù hắn có nói cái gì, Y Vân cũng đều không cùng hắn tranh luận, chọc giận hắn, thì niềm hy vọng cuối cùng của nàng cũng biến thành cát bụi. Y vân cười nhạt một tiếng, nói: “Quân huynh, đối với âm luật lại tinh thông như vậy, khiến Y Vân rất là khâm phục. ”Một nụ cười nhạt của Y Vân lại rực rỡ sáng lạn, nhất thời làm cho căn phòng giam này như nở rộ từng đoá hoa mỹ miều, hương thơm lan toả. Trong nháy mắt, Quân Lăng Thiên như bị sắc hoa mê hoặc. Môi son nàng khẽ mở, thanh âm mềm mại ngọt ngào gọi một tiếng Quân huynh, khiến đầu óc của hắn có chút ngừng trệ. “Quân huynh? Sao không gọi ta là ác ma?” Đôi mắt Quân Lăng Thiên nhíu lại, trầm giọng hỏi. Nàng dầm mưa đến thăm hắn, nàng vì hắn mà đánh đàn, nàng mỉm cười nhẹ nhàng với hắn, nàng gọi hắn là Quân huynh. Điều này làm trong lòng Quân Lăng Thiên bất an, dựa vào những gì hắn biết về nàng, tuyệt đối là có chuyện, nếu không nàng sẽ không đến thăm hắn. Là có chuyện gì đây? Điều gì lại khiến nàng phải đến van cầu một tên ác ma như hắn?“Ác ma? Ở trong lòng Y Vân, Quân huynh sớm đã không còn là ác ma, nếu cẩn thận suy nghĩ, thì Quân huynh chưa từng thương tổn Y Vân, ngược lại vẫn luôn cứu mạng Y Vân! Nhưng Y Vân lại có lỗi với Quân huynh, khiến huynh phải ngồi tù, thật vô cùng áy náy, cũng rất khó chịu.



Nghĩ rằng Quân huynh ở trong lao ngục sẽ buồn chán, nên đặc biết đến đánh một khúc nhạc, giúp Quân huynh giải buồn. ” Y Vân thật sự hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. Nàng sao lại lâm vào tình cảnh thế này, ở trước mặt tên ác ma mà phải ăn nói phải khép nép, nhỏ nhẹ. Ánh mắt thâm trầm lạnh nhạt của Quân Lăng Thiên chợt nóng rực bắn về phía Y Vân. Gương mặt Y Vân không nhịn được liền nóng lên, cuống quít cúi đầu, thu lại ánh nhìn, sợ rằng Quân Lăng Thiên có thể nhìn ra suy nghĩ thật sự từ trong ánh mắt của nàng. Đôi mắt hắn sắc bén, toả ra hơi nóng, dường như muốn thiêu đốt nàng, lại như nhìn thấu con người nàng, đến tận tâm tư của nàng.



Y Vân có cảm giác như nàng không có khả năng che giấu bất cứ điều gì khi đứng trước mặt hắn. Y Vân cúi đầu, thu lại ánh mắt, hai má ửng đỏ, ở trong mắt Quân Lăng Thiên lại cho rằng đó là cảm giác thẹn thùng. “Thật vậy sao? Vậy ngươi hôm nay là đặc biệt tới thăm ta?” Quân Lăng Thiên hỏi, trong thanh âm thoáng một chút run rẩy. “Thật là tới thăm Quân huynh, nhưng mà, cũng có một chuyện muốn phiền Quân huynh giúp đỡ. ”Y Vân vỗ về cảm giác hoảng loạn trong lòng, ngẩng đầu, khẽ cười nói.



Hiện tại nếu không nhanh thương lượng, thì đúng là khác thường. Cuối cùng cũng có thể nói ra, Y Vân không nhịn được thở ra một hơi. “Sao?” Ánh mắt Quân Lăng Thiên thoáng thất vọng, chỉ chợt loé lên rồi vụt mất. Hắn không nén được nụ cười tự giễu, hắn lại mong mỏi rằng nàng đặc biệt tới thăm hắn sao? Cho dù biết là lời nói dối, nhưng hắn lại hơi rung động. Môi của hắn lại hiện lên nụ cười ma quái, ánh mắt nhìn thẳng vào Y Vân, thản nhiên chờ đợi câu nói tiếp theo của Y Vân. “Quân huynh, có còn nhớ rõ khi ở Trầm Thuỷ Cung đã từng nói gì không?” Y vân hỏi. “Ngày ấy ta nói không chỉ có một câu, ngươi muốn nhắc đến câu nào?” Quân Lăng Thiên dù đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi. “Ngươi nói nếu Y Vân muốn ra khỏi cung, có thể tìm ngươi giúp đỡ.




Người này thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi, nhanh đến nổi làm người khác không kịp phản ứng. “Thật sự. ” Quân Lăng Thiên cười hì hì nói. “Ngươi có thể nhờ hoàng tử Tuyết Lạc Ân cứu ta ra ngoài, hoặc có thể để thị vệ của ngươi đem ta xuất cung. ” Y Vân run rẩy nói, nàng không tin tưởng lời nói của hắn. “Nhan Y Vân, ngươi có biết ta cứu ngươi ra khỏi hoàng cung, có bao nhiêu khó khăn hay không? Ta vì sao phải giúp ngươi? Quân Lăng Thiên ta muốn nữ nhân thế nào mà không có? Hà tất bởi vì một nữ tử mà mạo hiểm tính mạng của mình, huống chi ngươi còn không có trái tim của nữ nhân. ”Hắn nói xong, liền thong thả trở lại trên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Y vân lúc này mới minh bạch, cho dù nàng đáp ứng điều kiện của hắn, cho dù hắn có thể thoát khỏi nhà giam, hắn cũng sẽ không giúp nàng. Nói cả nửa ngày, chẳng qua là hắn đang trêu đùa nàng. Y Vân chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo mông lung, như đang lạc vào trong mộng. Niềm hy vọng cuối cùng này vẫn cứ tan biến như vậy, nàng đã thua. Lúc này nàng thật chỉ muốn cầm lấy Bạch Ngọc Cầm mạnh mẽ nện lên đầu Quân Lăng Thiên.



*^^*Nàng muốn giải toả. “Tên ác ma ngươi, vô lại, ngươi tốt nhất là đi chết đi. ” Y Vân hét to. “Sẽ như ngươi mong muốn, ta có thể sắp chết, nghe nói bọn họ đã định mấy ngày nữa liền xử tử ta. ” Quân Lăng Thiên hờ hững nói, dường như không phải đang nói đến chuyện sinh tử của hắn. Y Vân sửng sốt, hắn đang nói cái gì? Xử tử hắn?Trong lòng có một cảm giác hoang mang khôn xiết thoáng qua, không thể diễn tả được nổi đau len lỏi trong người. Y Vân nhớ rõ Long Mạc đã từng đồng ý với nàng, sẽ không giết hắn, sau khi Long Mạc từ tiền tuyến trở về, liền thả hắn đi. Tên Quân Lăng Thiên này chẳng lẽ lại đang trêu đùa nàng?Y Vân ngoái đầu lại, nhìn thấy đôi mắt Quân Lăng Thiên sâu sắc nhìn nàng, dường như đang chờ nàng nói một điều gì đó? Ánh mắt tràn ngập mong đợi. Đùa sao!Hắn lại đang đùa bỡn nàng, chẳng lẽ hắn nghĩ rằng nàng sẽ đau khổ vì cái chết của hắn sao?Nàng quay đầu, bạo dạn nhìn thẳng vào đôi mắt Quân Lăng Thiên, oán hận nói, “Xử tử? Như vậy thật tốt, ngày nào đấy? Ta thực là chờ đợi đến lúc đấy nha.



Tới ngày đó ta chắc chắn sẽ tiễn ngươi một đoạn đường. ”



“ha ha ha! Vậy thì tốt quá! Có ngươi đưa ta, ta sẽ ra đi trong yên bình. ” Quân Lăng Thiên ngông cuồng cười nói, trong thanh âm có một cảm giác mất mát. Y Vân dứt lời, cũng không quay đầu lại nhìn, vội vàng rời đi.