Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 90 : Gió nổi mây vần

Ngày đăng: 07:05 19/04/20


Một tiếng sấm giật, đem Y Vân từ trong mộng bừng tỉnh. Mở to đôi mắt nhập nhèm, nhìn thấy ánh lửa trại bập bùng, tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn. Bên cạnh trống trơn, Lăng Thiên không có ở đây. Y Vân vừa định ngồi dậy, lại thấy cả người đau nhức khó chịu, chiếc chăn từ trên người trượt xuống, trên người chỉ có một chiếc áo lót mỏng manh, làn da trắng mịn nõn nà rải rác những dấu hôn. Y Vân ngượng ngùng giấu mặt vào trong chăn, khoảnh khắc triền miên kích tình kia hiện ra trong đầu nàng, may là hắn không có ở bên người, nếu không nàng thật sự không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, vậy mà nàng còn chủ động hấp dẫn hắn, nghĩ đến đây, hai gò má liền nóng bừng. Che mặt mội hồi lâu, Y Vân cũng chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy quần áo của mình đã chỉnh tề đặt ở bên gối, Y Vân vừa mặc quần áo vừa nghi hoặc không biết Quân Lăng Thiên đã đi đâu?Mặc xong quần áo, Y Vân từ trong lều đi ra, chầm chậm bước ra cửa động. Ngoài động bầu trời tối đen, mưa gió vẫn còn vần vũ, cảm giác mát lạnh truyền tới, làm nàng không kìm được liền rùng mình. Lăng Thiên hắn đi đâu? Trời đang mưa như vậy. “Lăng Thiên! Chàng ở đâu?” Y Vân hô to, cảm giác giọng nói của mình trong tiếng mưa gió thật là mỏng manh. Qua một lúc lâu, vẫn không thấy thân ảnh anh tuấn kia xuất hiện. Trong lòng Y Vân bỗng nhiên thoáng có cảm giác chẳng lành. “Phu nhân! Chúng ta có thể vào không? Chúng ta là thị vệ của người!” Không có người nàng chờ mong, chỉ nghe thấy giọng nói của thị vệ Quân Lăng Thiên không biết là từ nơi nào, hình như là từ sơn động bên cạnh. Phu nhân? Phu nhân!Là gọi nàng sao? Xưng hô thế này làm Y Vân có chút choáng váng!“Ngươi….



Các ngươi vào đi!”Y Vân vừa nói vừa nắm thật chặt quần áo của mình, sợ người khác sẽ nhìn thấy dấu hôn trên cổ nàng. Hai thị vệ bước đến, đều là hắc y, dáng người cường tráng cao ngất, diện mạo lạnh lùng. Thấy Y Vân liền thi lễ. Trong đó có một người Y Vân biết, là thị vệ Tật Vũ của Lăng Thiên, hắn nhìn Y Vân hành lễ, nói: “Phu nhân, chúa thượng căn dặn bọn thuộc hạ ở lại bảo vệ phu nhân.



Trong thôn phát pháo hiệu cầu cứu, có lẽ có người tấn công vào thôn, chúa thượng mang theo Phong Hành và Phong Lãnh trở về thôn trước. ”Dường như có một chậu nước lạnh lẽo tàn nhẫn giội lên đầu, cũng dập tắt đi ngọn lửa hạnh phúc.



Y Vân đắm chìm trong hạnh phúc, gần như đã quên đêm nay Long Mạc sẽ hành động. “Hắn, chỉ đem hai thị vệ trở về sao?” Long Mạc chắc đã có chuẩn bị, hắn đã thề phải cứu được phụ hoàng, binh mã được phái đi sẽ không ít, thân thủ cũng sẽ không tệ. Mà Lăng Thiên lại chỉ mang theo hai thị vệ trở về, nếu là song phương giao đấu, chẳng phải sẽ gặp điều bất trắc?Y Vân lo lắng nói, “Các ngươi vì sao không theo hắn trở về? Vì sao không mang theo nhiều người tới?”



“Phu nhân đừng vội, thôn của chúng ta rất bí mật, rất ít người có thể tìm tới, quân địch sẽ không quá mạnh, chúa thượng có thể giải quyết, xin phu nhân không cần phải lo lắng, sáng mai, chúa thượng sẽ tới đón người trở về!”Y Vân lắc đầu, nói : “Ta phải trở về! Ngay lập tức trở về.



Tật Vũ ngươi đi chuẩn bị xe ngựa!”
Tên hoàng thượng kia, có vẻ rất giận dữ, hơn nữa còn là vô cùng nổi giận. Y Vân tự nói với mình cần phải nhẫn nại, nàng nhất định phải cứu hắn. Long Mạc kinh ngạc nhìn Y Vân. Khi nhìn thấy Y Vân mở mắt, hắn không nhịn được liền run lên. Trong đôi mắt như nước ấy, hiện ra nét lãnh liệt, quật cường, lại cứng cỏi, khiến hắn không dám nhìn vào.



Nàng xinh đẹp nhưng lại thê thương kỳ lạ. Nàng đang nghĩ gì?Hắn bỗng nhiên không rõ, đây có còn là nữ tử đã từng đồng ý lời cầu hôn của hắn hay không? Sao lại xa lạ như vậy?“Vân nhi, ngươi……. .



vẫn khỏe chứ?” Long Mạc cầm lấy tay Y Vân, phát hiện tay nàng lạnh như hàn băng. “Phụ hoàng, chúng ta vẫn là nhân lúc trời mưa, nhanh rời khỏi đây, tránh cho đêm dài lắm mộng!” Long Mạc nhìn hoàng thượng nói. “Trong tay chúng ta đã có hai người bọn họ, còn sợ người khác hay sao?” Ánh mắt Long Đằng từ Quân Lăng Thiên nhìn đến Y Vân. Y Vân chợt hiểu rõ, Long Đằng cũng xem nàng là con tin. Long Đằng, hắn không chỉ hận Lăng Thiên đã cầm tù hắn, mà còn có phụ hoàng của nàng nha.



Bọn họ đã đối đầu với nhau mấy chục năm.



Hôm nay chỉ sợ nàng nói điều gì cũng không thể cứu được Lăng Thiên. “Nghe nói người này chính là con rể tương lai của Nhan Hạo, Nhan Hạo, ta thật sự muốn gặp lại hắn nha!”Long Đằng nói.