Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 91 : Yêu hận đan xen

Ngày đăng: 07:05 19/04/20


Sắc trời tờ mờ sáng, cả một đêm mưa gió bão bùng cuối cùng cũng dừng lại.



Ngôi làng như cũ được bao phủ trong bầu không khí trầm lặng, không có sức sống.



Trái tim Y Vân trầm xuống, nhìn Long Mạc, nói: “Ngươi…….. Ngươi giết toàn bộ người trong thôn?”



Long Mạc nói: “Không có! Ta đồng ý với ngươi là không giết bọn họ, sao lại thất hứa, bọn họ trúng thuốc mê, phải bất tỉnh thêm nửa ngày.”



Đêm qua, thừa dịp mưa gió mịt mù, Long Mạc cho người đánh thuốc mê toàn bộ người trong thôn, nếu không, sao có thể thuận lợi cứu được hoàng thượng như vậy.



Lăng Thiên nghe thấy lời nói của Long Mạc, bóng lưng kiên cường cũng phải run rẩy, hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng vào Y Vân.



Trong khoảnh khắc Lăng Thiên xoay người, Y Vân dường như ngừng thở.



Nàng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, ánh mắt lạnh như băng, tựa như băng tuyết bao phủ quanh năm trên đỉnh núi, khiến trái tim nàng băng giá. Mà môi của hắn, lại mang theo nụ cười, đó là nụ cười mỉa mai chế giễu.



Hắn chậm rãi đi tới bên Y Vân, vòng xích trên vai hắn đung đưa trước người, khẽ động vào vết thương, nhưng cho dù là cơ thể đau buốt, thì ngay cả một cái nháy mắt cũng không có.



Bởi vì, đối với hắn mà nói, sự đau đớn đó không là gì, vết thương trong tim hắn mới thật sự là khắc cốt ghi tâm, đau đến tận đáy lòng.



Hắn đi đến trước mặt Y Vân, đứng lại.



Gương mặt Y Vân nhợt nhạt, không có chút máu.



Là hắn đã nhìn lầm rồi sao? Đôi mắt trong veo như nước kia, sao lại tràn ngập nét bi thương như vậy?



Là đau lòng cho hắn sao?



Hắn không tin, tin tức là do nàng tiết lộ!



Hắn không tin, lời bày tỏ thâm tình trong lúc say rượu cũng là giả!



Hắn không tin, nữ nhân mà hắn hết lòng yêu thương lại bán đứng hắn.



Hắn không tin.



Ánh mắt hắn thoáng nhìn thấy trên chiếc cổ trắng nõn của nàng, là dấu hôn đỏ bừng, là vết tích mà hắn để lại cho nàng. Ánh mắt hắn nhất thời trở nên dịu dàng, nàng đã là nữ nhân của hắn, là nữ nhân mà hắn muốn đặt trong vòng tay, mà hắn muốn thương yêu cả đời.



Nàng sẽ không làm như vậy.



“Nói cho ta biết, đây không phải là thật, không phải do nàng làm!” Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong đó là sự ôn nhu, yêu thương làm lòng người tan nát.



Y Vân ngẩng đầu, nhìn thấy tình cảm sâu nặng trong đôi mắt hắn.



Nàng thật sự muốn ôm lấy hắn, tháo bỏ xích sắt trên người hắn, muốn lau đi vết thương của hắn, muốn hôn lên sự đau thương của hắn.



Nhưng mà nàng có thể sao?



Bởi vì thật sự nàng đã làm hại hắn.



Nàng nên làm thế nào mới có thể làm hắn tin tưởng, nàng thật sự không muốn hại hắn, chẳng qua là nàng muốn Long Mạc cứu hoàng thượng, nàng thật sự yêu hắn, yêu hắn tha thiết.



Y Vân không biết phải bắt đầu từ đâu, “Là ta! Nhưng mà, Lăng Thiên, ta cũng không muốn…..”
Đôi mắt Y Vân có chút mờ mịt, mong rằng phụ thân có thể cứu Lăng Thiên.



“Long Đằng, đã nhiều năm như vậy, không muốn gặp lại lão bằng hữu sao?” Nhan Hạo lớn tiếng nói.



Long Đằng được Kha Quý dìu xuống xe.



Hiện tại Long Đằng đã thay một bộ hoàng phục rực rỡ, dưới ánh mặt trời, như đâm vào ánh mắt mọi người.



Hắn nhìn thấy Nguyệt Như Thuỷ và Nhan Hạo cùng cưỡi một con ngựa thì miệng vô thức co giật.



“Long Đằng, đến Nhật Hi Quốc cũng không nói ta một tiếng, chúng ta cũng đã biết nhau lâu như vậy, ta thế nào cũng sẽ tận tình tiếp đãi, sao ngươi lại vội vội vàng vàng rời đi như thế?” Nhan Hạo thản nhiên nói.



Long Đằng lạnh giọng cười, nói: “Sớm đã đoán được ngươi sẽ chờ đón ở đây, ngươi như vậy là đang hoan nghênh lão bằng hữu sao?”



Long Đằng nói xong, lạnh lùng lướt qua binh mã Nhật Hi Quốc.



“Long Đằng, nói thẳng ra, trên xe của ngươi có nữ nhi và con rể của bổn hoàng, không cần biết ngươi vì sao mang bọn họ theo? Còn không mau thả chúng ra?”



Long Đằng nhìn Nhan Hạo ở phía sau Nguyệt Như Thuỷ, hận ý tràn ngập trong mắt, nói: “Việc thả bọn họ là không thể, Nhan Hạo, ngươi thiếu ta một món nợ, nay dùng nữ nhi của ngươi để đổi đi, còn con rể của ngươi, hắn là phạm nhân của bổn vương.”



Ý tứ của hắn rất là rõ ràng, ngươi đoạt nữ nhân của ta, ta lấy nữ nhi của ngươi. Chỉ là trước mặt nhiều binh tướng như vậy, hắn không có nói rõ ra.



Nguyệt Như Thủy buồn bả nói: “Ngươi vì sao lại đem ân oán của mình trút lên đầu một đứa trẻ như vậy.”



“Ngươi cho là hôm nay ngươi có thể rời đi sao?”



Nhan Hạo cười lạnh một tiếng, tên đã được lấp lên cung, hướng vào hàng ngũ của Long Đằng.



Bỗng nhiên, lại có một hồi vó ngựa vang lên, phía trước có chiến mã chạy tới, chính là Nguyệt Lãng tướng quân của Nam Long Quốc, mang binh tiến đến, vây lấy binh lính của Nhật Hi Quốc. Phía sau Nguyệt Lãng có một binh sĩ, thân mặc nam trang, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một nữ tử nhỏ nhắn, là biểu tỷ của Y Vân, Nguyệt Hạ Hương. Ánh mắt nàng phức tạp nhìn Long Mạc.



Long Đằng cười ha hả, nói.



“Nhan Hạo, hôm nay ta muốn thấy ngươi trơ mắt nhìn ta đem nữ đi của ngươi, còn có Thảo nguyên tường ưng rời đi, ta muốn hai người các ngươi cả đời sẽ không được yên lòng.”



Nguyệt Như Thuỷ nghiến răng nói: “Ngươi! Ta bằng lòng để cho ngươi cầm tù cả đời, ngươi thả chúng ra!”



Nhan hạo nói :”Không thể!”



“Muội muội! Là ngươi?” Một tiếng vui mừng lẫn sợ hãi vang lên, mang theo sự không tin tưởng.



Nguyệt Như Thủy quay đầu lại, là ca ca Nguyệt Lãng của nàng.



Sáng nay Nguyệt Lãng nhận được tín hiệu cầu chi viện của Long Mạc, liền chạy tới nghênh đón, nhưng cuối cùng cũng không ngờ sẽ nhìn thấy muội muội. Cứ tưởng rằng nàng đã mất từ lâu, sự kinh ngạc không ngờ này làm cho hắn vui sướng muôn phần.



Nhưng mà, Nguyệt Như Thuỷ lại vui mừng không nổi, bởi vì Vân nhi của nàng.



“Ca ca, hắn bắt nữ nhi và con rể của ta!”



“Nguyệt tướng quân, quân lệnh như núi, trên chiến trường không có chỗ cho tình riêng!” Long Đằng lạnh lùng nói.



Binh sĩ của Nguyệt Lãng cũng giương cung lên, tình thế vô cùng căng thẳng.