Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 92 : Ngươi là độc dược của ta

Ngày đăng: 07:05 19/04/20


Cục diện trở nên hỗn loạn, căng thẳng.



Gió nhẹ phe phẩy, cờ trận ở trong gió bay phần phật.



Kiếm đã ra khỏi vỏ, tên đã lấp lên cung.



Ánh nắng ở trên mũi kiếm, mặt đao, mũi tên, loé sáng.



Hai bên giằng co với nhau như vậy, nhất định trận huyết chiến này là không thể tránh khỏi.



Mà Y Vân, nàng không muốn nhìn thấy chiến tranh, bởi vì chỉ cần có chiến tranh là sẽ có đổ máu, có thương vong! Hơn nữa, chiến tranh này là do nàng mà ra.



Y Vân từ trong xe ngựa đi ra.



Thân ảnh màu trắng xuất hiện trong tầng tầng lớp lớp vòng vây, cùng với chiến giáp, kỵ binh làm nền, gương mặt nàng đã nhu nhược tái nhợt ở dưới ánh nắng càng thêm trắng nõn. Trong khi, đôi mắt của nàng, lại quật cường, kiên định không tương xứng với dáng vẻ bên ngoài của nàng, vững vàng không thể phá vỡ.



“Cha, nương, không cần vì Vân nhi mà động vào binh khí. Nếu chỉ hy sinh một mình Vân nhi, có thể đổi được thiên hạ thái bình, Y Vân tình nguyện.” Y Vân khép lại đôi mi, nói.



Sắc mặt Nhan Hạo và Nguyệt Như Thuỷ trở nên bi thương, bởi vì bọn họ biết, hôm nay cho dù là có bất chấp mà đánh, người thắng cũng không phải là bọn họ, dù sao trong tay Long Đằng còn nắm giữ Lăng Thiên và Y Vân.



Bọn họ tin tưởng Long Mạc sẽ đối xử tử tế với Y Vân, nhưng còn Lăng Thiên, không biết sẽ phải chịu sự đối đãi như thế nào.



Có điều, hôm nay nếu quá cố chấp, sợ là cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể tiếp tục tìm đối sách, nghĩ cách cứu viện.



Long Đằng lạnh lùng cười, nói :”Cũng là nữ nhi của các ngươi hiểu chuyện.”



“Vân nhi, ngươi phải chịu khổ, chúng ta chắc chắn sẽ tìm cách cứu ngươi.” Trong mắt Nhan Hạo thoáng hiện nét thua cuộc không thể che giấu.



“Long Mạc, hôm nay xem như lợi cho ngươi. Hừ!”Thính Hồ lạnh lùng nói.



Long Mạc làm như không nghe thấy, cúi đầu xuống, nhìn chăm chú vào Y Vân, trong lòng lướt qua sự vui mừng, bất luận thế nào, Vân nhi phải trở về bên cạnh hắn.



Mới vừa rồi biết nàng là công chúa Nhật Hi Quốc, trong lòng có chút sợ hãi, sợ hãi sẽ mất đi Y Vân, hắn thà rằng ước gì Y Vân vẫn là tiểu nha hoàn.



Đội quân Nhật Hi Quốc, không cam lòng vạch ra một con đường, để những tinh binh, thủ hộ của Nam Long Quốc chậm rãi từ trong vòng vây đi ra.



Long Đằng nhìn lại thân ảnh của Nhan Hạo và Nguyệt Như Thuỷ, ánh mắt thoáng hiện vẻ đau xót.



Từ cửa sổ Y Vân nhìn thấy hình dáng cha nương càng ngày càng xa, nàng tựa vào trong xe ngựa, nhắm mắt lại, nàng không muốn suy nghĩ, cũng không muốn nghe gì.



Cùng song thân ly biệt sẽ phải thương tâm như thế nào, hơn nữa người yêu của nàng còn phải chịu khổ.



Xe ngựa cuối cùng cũng xuyên qua khỏi thảo nguyên mênh mông, đi tới lãnh thổ của Nam Long Quốc.
Trong đuôi mắt nàng ẩn giấu một sự âu lo.



Là vì hắn ta sao?



Cả ngày hôm nay, Y Vân luôn lặng lẽ, không còn van xin hắn thả Lăng Thiên, có lẽ là vì tuyệt vọng, cũng có lẽ là nàng đang nghĩ tới kế sách khác. Chẳng biết tại sao, Long Mạc vẫn cho rằng, Vân nhi của hắn, sẽ không từ bỏ Lăng Thiên.



Long Mạc đứng dậy, cười nhạt một tiếng, nói :”Vân nhi, đến đây ngồi xuống, đã đói bụng chưa, mùi vị thức ăn nơi này nhìn qua cũng không tệ.”



Long Mạc nói xong, liền đứng dậy đỡ Y Vân.



Y Vân tránh né, yên lặng ngồi xuống.



Ánh mắt Long Mạc buồn bã, tuy rằng Y Vân đang ở bên cạnh hắn, nhưng cảm giác lại thật xa xôi. Còn nhớ nụ hôn ngọt ngào khi ly biệt, mà khi gặp lại chỉ một cái nắm tay, cũng khó khăn như vậy sao?



Y Vân ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng thâm tình của Long Mạc, trong lòng đau xót, nghĩ, Đại ca ca, Y Vân có lỗi với ngươi, ta nhất định phải cứu Lăng Thiên. Bởi vì Y Vân không muốn hắn chết, nếu hắn chết, Y Vân cũng sẽ không thể sống.



“Vân nhi, ăn nhiều thịt vào, nhìn ngươi rất gầy, cần phải bổi bổ thật tốt, trở lại vương phủ, ta nhất định cho nhà bếp chuẩn bị thực đơn cho ngươi, mỗi ngày đều phải ăn thật ngon.” Long Mạc vừa nói vừa gắp thức ăn cho Y Vân.



Đôi mắt Y Vân khẽ nhắm lại.



Câu nói quen tai như vậy.



Cũng là giọng điệu nuông chiều, Vân nhi, ăn nhiều thịt vào, người rất gầy, cần phải bồi bổ thật tốt!



Nhưng mà người nói lại đang ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, nàng sao có thể ăn ngon đây.



“Đại ca ca, đa tạ sự quan tâm của ngươi, Vân nhi, mời ngươi một ly rượu.” Y Vân nói xong, mở ra bình rượu, rót cho Long Mạc. Đương nhiên, Y Vân không quên đem móng tay của mình đã dính đại nhan quả phụ lặng lẽ rắc vào.



Sự khẩn trương, lén lút của Y Vân đã không thoát khỏi ánh mắt của Long Mạc.



Đôi mắt đen tuyền Long Mạc hơn buồn bã, đôi mi đen nhíu lại, tâm tư liền sáng tỏ.



Vân nhi của hắn, đang làm cái gì?



Hạ độc hắn sao? Vì cứu Quân Lăng Thiên?



Vân nhi!



Chỉ cần là của ngươi, cho dù là độc dược, ta cũng sẽ uống.



Vân nhi, ngươi chính là độc dược của ta, dù biết rõ, nhưng ta vẫn sẽ cam tâm tình nguyện uống hết.