Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 134 : Thuyết phục, buông tay một đoàn

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Edit & Dịch: Emily Ton.



Tố chất tâm lý của Lý thị đã vượt qua được thử thách, nhưng Hàn Nhược Tuyết lại không giống như vậy, với tính tình của Hàn Nhược Tuyết, không nên không có một chút chột dạ nào.



Hàn Vân Tịch nhíu chặt lông mày, ai biết lúc này, Lý thị đã mở miệng nói, "Nhược Tuyết, không được bôi nhọ Vương Phi nương nương, nếu như sự tình Vương Phi nương nương đã đáp ứng, nhất định sẽ không đổi ý"



Lý thị không nghĩ tới nữ nhi sớm đã biết về sự tình đánh cuộc, tuy nhiên, nàng nhìn thấy phản ứng của Hàn Vân Tịch, cũng không để ý can thiệp thêm một câu, quấy nhiễu phán đoán của Hàn Vân Tịch.



Không thể nghi ngờ, những lời này của Lý thị khiến mày Hàn Vân Tịch càng nhíu chặt hơn.



Đáng giận, nàng phỏng đoán, rốt cuộc là đúng hay sai?



Giờ này khắc này, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Hàn Vân Tịch, chờ đợi nàng trả lời. Trong khi đó, Lý thị vừa chờ đợi, vừa chờ xem nàng dao động.



Hàn Vân Tịch, rốt cuộc sẽ lựa chọn như thế nào đây?



Sẽ thừa nhận, giải thích, hay là phủ nhận.



Đột nhiên, Hàn Vân Tịch nhìn về phía mọi người, lớn tiếng nói, "Đúng vậy, bổn Vương phi xác thật có ước định này cùng với tiểu thư Lưu Nguyệt, thỉnh mẫu phi, cùng với chư vị ở đây làm chứng!"



Mặc kệ sương mù dày đặc bao quanh tâm trí nàng, đáy lòng nàng vẫn có một phần kiên trì như cũ, tin tưởng vững chắc vào phỏng đoán và phán đoán của mình sẽ không sai, tin tưởng vững chắc vại lá trà kia chính là chứng cứ mang độc.



Nàng không chỉ đang đánh cuộc cùng với Mục Lưu Nguyệt, hơn nữa cũng là đang đánh cuộc cùng với Lý thị, càng là đang đánh cuộc cùng với chính mình.



Nàng cảm thấy phiền bởi khuôn mặt của đám người này, hận không thể lập tức khiến cho tất cả các nàng câm miệng lại.



Ai cũng chưa nghĩ đến Hàn Vân Tịch cư nhiên cứ thừa nhận như vậy, tuy nhiên, Hàn Vân Tịch không chỉ thừa nhận, nàng còn cao giọng thêm vài phần, từng câu từng chữ rành mạch rõ ràng, "Không cần ba ngày, đánh cuộc này, hiện tại sẽ có đáp án"



Hiện tại sẽ có đáp án.



Thiên a.



Tức khắc một mảnh ồ lên, chấn động đến nỗi bầu trời có thể bị xốc lên. Ai cũng đều không thể tưởng tượng, sự tình sẽ phát triển đến nước này.



Mục Lưu Nguyệt bị dọa, trái tim đập thình thịch kinh hoàng, sao có thể?


Đối mặt với sự công vây của mọi người, Mục Thanh Võ và Sở Tây Phong đều trở nên sốt ruột. Bọn họ đương nhiên biết, Vương Phi nương nương đang cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, nhưng, không xuống cũng phải xuống!.



Sẽ tốt hơn nếu Vương Phi nương nương và Mục Lưu Nguyệt cùng lui một bước, đừng để Lý thị phòng bị quá nhiều. Mục Thanh Võ nghĩ như thế, lập tức túm Mục Lưu Nguyệt qua, đang muốn nói cho nàng biết về tính nghiêm trọng của chuyện nội gian, ai ngờ, lúc này Mộ Dung Uyển Như ra hiệu ánh mắt về phía đám người, lập tức có không ít người bắt đầu trở nên ồn ào.



"Mọi người nhìn xem, Vương Phi nương nương muốn nuốt lời"



"Nếu không thể tìm ra hung phạm, cũng đừng nên thể hiện ở chỗ này, không phải vẫn còn có ba ngày nữa mới đến kỳ hạn hay sao? Nếu không có bản lĩnh, đừng nên rêu rao!"



"Không nghĩ tới nàng lại là loại nữ nhân này. Lúc trước còn nói y thuật cao siêu gì đó, ta nghĩ đều là tin vịt đi. Ta nghĩ nàng chính là da mặt dày, mồm mép lợi hại mà thôi!."



"Ai nha, da mặt nàng dày cũng không phải là sự tình hôm nay mới biết, ngày đó đại hôn không phải mọi người đều được kiến thức rồi sao? Ha ha..."



Những châm chọc mỉa mai đó, Sở Tây Phong và Mục Thanh Võ nghe được đều cảm thấy rất phẫn nộ. Mục Thanh Võ một tay túm Mục Lưu Nguyệt, một tay gắt gao nắm chặt thành nắm tay, tức giận đến nỗi nói không nên lời.



Mà lúc này, Hàn Vân Tịch cúi đầu, trầm mặc đến nỗi đáng sợ.



Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng bị vây xem, bị châm chọc mỉa mai, tuy nhiên, lần này không giống với thời điểm khác. Lần này, xác thật là chính miệng nàng nói muốn công bố đáp án, bắt được hung phạm.



Tuy nhiên....



Nàng sai rồi.... chịu thua?



Nhưng nàng, đã khi nào từng chịu thua?.



Các loại châm chọc, cười nhạo tràn ngập hai lỗ tai của nàng, nhưng, giờ này khắc này, Hàn Vân Tịch lại chỉ nghe được một giọng nói, một giọng nói đến từ sâu trong nội tâm của mình, "Ta không chịu thua!"



Mặc dù thua, cũng phải thua tâm phục khẩu phục, nhưng, hiện tại, nàng không muốn phục, trái tim càng không muốn phục.



Lá trà không có độc, đúng không?



Được thôi, nàng sẽ tự mình tới kiểm tra, nàng còn chưa kiểm tra đâu, dựa vào cái gì mà nói không có độc?



Tuy rằng sự tình kiểm tra trà độc là rất đơn giản, khó mắc sai lầm, nhưng là, lần này, nàng cố tình không tin.



Bỗng nhiên, Hàn Vân Tịch ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt khinh thường của mọi người, biểu tình trào phúng, nàng nâng cao cằm, bễ nghễ nhìn chúng sinh, từng chữ từng chữ một, giọng nói rõ ràng, "Hung phạm hạ độc đang ở hiện trường, bổn Vương phi có lá trà làm chứng!"