Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 133 : Không cam lòng, công bố đánh cuộc

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Hàn Tòng An một chữ một chữ, nói rất leng keng hữu lực, khí thế bức người, tuy rằng một thân áo tù, nhưng vẫn không mất đi phong phạm gia chủ.



Những lời hắn nói ra, tất cả nghi ngờ của mọi người đều bị tiêu trừ. Rốt cuộc, thái độ của Hàn Tòng An nhìn như thế nào cũng đều không giống như đã bị bức bách, mà là phi thường nghiêm túc.



Hàn Tòng An nói xong, Âu Dương đại nhân vội vàng bổ sung, "Hôm nay, về chuyện đại náo Tần Vương phủ, Thái phi nương nương nhân từ, chỉ trừng trị một mình Từ thị, răn đe cảnh cáo, sẽ không truy cứu hành vi phạm tội của những người khác, mong rằng chư vị hãy tự giải quyết cho tốt. Nếu còn dám tiếp tục bình luận lung tung, chúng ta quyết không dễ dàng tha thứ!"



Tiếng nói vừa dứt, toàn trường vẫn yên tĩnh như cũ. Điều này đã khiến dân chúng bị dọa đến nỗi choáng váng, trong lúc nhất thời đều trở nên xúc động, nào biết đâu rằng sự tình sẽ biến thành như vậy.



Mộ Dung Uyển Như lập tức đưa mắt ra hiệu ở trong đám người, rất nhanh, vài người lập tức bắt đầu quỳ lạy, "Thái phi nương nương nhân từ, tạ ân Thái phi nương nương không phạt"



Vì thế, mọi người toàn trường đều sôi nổi quỳ xuống hô to tạ ơn. Trước cửa Đại Lý Tự, có thể nói là cảnh tượng tuyệt vời nhất.



Nhưng chỉ một mình Mục Lưu Nguyệt không quỳ xuống, nàng ta nghiêng người đứng ở một góc bên trong, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng liếc mắt nhìn kỹ Hàn Nhược Tuyết một cái. Hàn Nhược Tuyết đương nhiên nhìn thấy nàng ta, chỉ là, chỉ nhìn thoáng qua, đã lập tức cúi đầu.



Nhìn thấy Hàn Nhược Tuyết cúi đầu, Mục Lưu Nguyệt càng thêm phẫn nộ, nàng ta từ trước đến nay đều luôn mắt cao hơn đỉnh, coi thường dưỡng nữ Mộ Dung Uyển Như, càng coi thường Từ phu nhân hạ mình làm thiếp. Chỉ vì muốn kéo dài thời gian tra án của Hàn Vân Tịch, nàng ta không tiếc hợp tác với hai người kia. Không ngờ kết quả lại là công dã tràng giống như giỏ tre múc nước, không những Hàn Vân Tịch vẫn ổn, cư nhiên còn phục hồi thanh danh giúp nàng ấy, để nàng ấy có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản chìa khoá nhà kho Hàn gia.



Nhìn cảnh Hàn Vân Tịch cao cao đứng ở phía trên, nàng ta làm thế nào nuốt xuống được đây?.



Hai tròng mắt Mục Lưu Nguyệt đều nheo lại, tựa hồ đã hạ quyết định nào đó.



Lúc này, thấy điêu dân quỳ đầy đất, Nghi thái phi vẫn luôn không vui lúc này sắc mặt mới tốt lên một chút. Tuy nhiên, nàng vẫn là luôn cao ngạo, khinh thường liếc mắt nhìn chúng bá tánh một cái, không nói câu nào, rời đi phía một bên.



Hàn Vân Tịch cũng vội vã muốn đi xem tình huống của Thất di nương và Tiểu Dật Nhi, nhưng vừa xoay người chuẩn bị đi, ai biết, Mục Lưu Nguyệt đột nhiên đi ra từ phía một bên, cao giọng hô to: "Tần Vương phi, hôm nay cuối cùng cũng gặp được ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi nhát gan sợ thua, đã trốn đi đâu"



Lời này vừa ra, ba người Nghi thái phi, Mộ Dung Uyển Như và Hàn Vân Tịch gần như đồng thời dừng bước, quay đầu nhìn qua. Cùng lúc đó, tất cả dân chúng đang quỳ cũng đều kinh ngạc nhìn về phía bên phải.



Chỉ thấy Mục Lưu Nguyệt tự nhiên hào phóng đứng ở nơi đó. Nàng ta đứng bên trong đám người đang quỳ lạy, có vẻ đặc biệt cao cao tại thượng.



Mục Lưu Nguyệt biết, hôm nay nếu nàng ta cho mọi người biết về vụ đánh cuộc, sẽ ảnh hưởng đến việc truy tra hung phạm của phụ thân và ca ca. Tuy nhiên, để có thể lật đổ Hàn Vân Tịch, nàng ta sẵn sàng hy sinh mọi thứ.



Hôm nay, thừa dịp nhiều người ở đây như vậy, nàng ta muốn cho tất cả mọi người biết rằng nàng ta đã đánh cuộc cùng với Hàn Vân Tịch, hứa hẹn sau ba ngày sẽ phải thực hiện thoát y dạo phố.



Nàng ta chắc chắn rằng Hàn Vân Tịch đến nay vẫn chưa thể tìm ra được hung phạm, nếu như đã tìm ra được, sớm đã diễu võ dương oai đối với nàng ta, sao có thể vẫn chậm chạp không lộ mặt ra?.
Rất nhanh, nàng tự an ủi chính mình, mặc kệ thế nào, hiện giờ cũng chưa phát sinh sự tình gì, không nên đưa ra kết luận quá nhanh như thế.



Hơn nữa, thủ pháp hạ độc của nàng phi thường xảo quyệt, ngay cả khi vại lá trà có độc dừng ở trên tay Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch cũng chưa chắc có thể tra ra được điều gì.



Phải biết rằng, lá trà có độc do nàng tự mình điều phối ra, ngoại trừ chủ thượng ra, trên thế giới chắc hẳn sẽ không có người thứ hai có thể phá giải được.



Trong thời gian rất ngắn, Lý thị đã chuẩn bị tốt tâm lý, biểu tình trên mặt càng thêm bình tĩnh, không hề có chút sơ hở nào.



Hàn Vân Tịch càng nhìn càng thêm buồn bực, muốn tự mình thừa nhận nàng đã phỏng đoán sai rồi, nhưng nàng làm không được. Tuy nhiên, phản ứng của Lý thị.....



Ài, rốt cuộc Long Phi Dạ lúc này đang làm gì vậy?.



Phải mất bao lâu để tìm độc sư phân tích kiểm tra và cho ra kết quả, phải có chứng cứ mới có thể qua đây bắt người!



"Hàn Vân Tịch, những lời tiểu thư Lưu Nguyệt nói, chính là sự thật?"



Nghi thái phi hỏi một câu, khiến toàn trường đang cãi cọ ồn ào lập tức an tĩnh lại, cũng kéo Hàn Vân Tịch đang thất thần quay lại.



Mộ Dung Uyển Như theo sát sau đó, "Tẩu tử, không phải là sự thật đi! Tẩu tử đã mất tích vài ngày, sẽ không phải vì muốn trốn tránh đánh cuộc đi? Tuy rằng đánh cuộc có hơi quá mức, nhưng... làm người vẫn nên giữ lời hứa của mình!"



Hàn Vân Tịch đang rối rắm phỏng đoán của mình phải chăng có chính xác hay không, trong lúc nhất thời thật sự đã xem nhẹ vụ cá cược, nghe Nghi thái phi cùng với Mộ Dung Uyển Như kẻ xướng người hoạ, mới nhớ tới sự tình không ổn.



Đám người này thật sự quá đáng giận, một đám đều không có lòng tốt, bỏ đá xuống giếng, chờ xem nàng bị chê cười.



Hàn Vân Tịch cảm thấy bực bội, vẫn chưa kịp trả lời Nghi thái phi, ai ngờ, ngay đúng lúc này, một giọng nói đầy bất ngờ vang lên.



"Tỷ, đánh cuộc này ta sớm đã nghe tiểu thư Lưu Nguyệt nói đến, không phải ngươi hiện tại đang muốn chơi xấu, đúng không?" Người nói chuyện không phải ai khác, đúng là Hàn Nhược Tuyết.



Hàn Nhược Tuyết.



Một trong những nghi phạm của Hàn Vân Tịch, kẻ tình nghi đã tự mình đưa lá trà có độc cho Mục Lưu Nguyệt, cư nhiên không có một chút chột dạ nào, cùng hát đệm với Mục Lưu Nguyệt!