Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 159 : Ra oai, là ngươi tự chuốc lấy

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Có để bụng không?



Để bụng thì sao chứ, Hàn Vân Tịch có thể nói không chấp thuận sao? Đoan Mộc Dao rõ ràng đã biết còn cố hỏi, nhất định là đang diễu võ dương oai!



Hàn Vân Tịch im lặng không nói, cả người trông có vẻ vô cùng yên tĩnh. 



Thấy vậy, ý cười trên môi Đoan Mộc Dao càng thêm khinh miệt, nàng hôm nay nhất định phải khiến nữ nhân này nói ra ba chữ "không để bụng", để nàng ta biết mặc dù bây giờ nàng là Tần vương phi, ở trong nhà này cũng không có quyền lên tiếng! Chẳng là cái thá gì cả!



Đoan Mộc Dao tiếp tục ép hỏi: "Vương phi nương nương, ngươi không nói gì... là để bụng sao?"



Ai ngờ, Hàn Vân Tịch đột nhiên lạnh lùng nhìn thẳng Đoan Mộc Dao, lạnh giọng trả lời: "Tất nhiên để bụng!" 



Đây là....



Đoan Mộc Dao bất ngờ, ngẩn người không nói ra lời. Nghi thái phi cùng Long Phi Dạ cũng cùng lúc nhìn về phía Hàn Vân Tịch, vô cùng ngạc nhiên.



Cả phòng còn đang yên tĩnh, khóe môi Hàn Vân Tịch lại có chút ý cười, nói tiếp: "Vinh Nhạc công chúa, ta nói đùa thôi, không khiến ngươi sợ chứ?" 



Chuyện này...



Đoan Mộc Dao lần nữa bất ngờ, nhìn dáng vẻ vui đùa của Hàn Vân Tịch, không biết phải nói cái gì, cũng may Nghi thái phi lên tiếng giảng hòa: "Vân Tịch hay đùa lắm, Dao Dao con đừng để ý."



"Không ạ.. Tất nhiên là không, con cũng biết nàng ấy hay giỡn mà." Đoan Mộc Dao ngượng ngùng cười, lúc này mới có đường lui. 



Không ngờ Hàn Vân Tịch lại tiếp tục hỏi: "Vinh Nhạc công chúa, tại Mai Hoa yến, chuyện ta thắng ngươi, ngươi sẽ không để bụng chứ?"



Lời này vừa ra, lại gây kinh hãi một phen.



Đoan Mộc Dao sầm mặt, sáng nay nàng còn vui vẻ, chuyện của Mộ Dung Uyển Như sẽ át đi mọi chuyện tại Mai Hoa yến hôm qua, chí ít thì tin tức sẽ không truyền đi quá nhanh. 



Ai biết Hàn Vân Tịch này lại nói ra ngay trước mặt Nghi thái phi cùng sư huynh, đây rõ ràng là muốn khiến nàng mất mặt, nàng phải đáp lại thế nào đây.



"Vinh Nhạc công chúa, ngươi không nói gì... không phải là thực sự để bụng chứ?" Câu hỏi này đúng là Hàn Vân Tịch mượn lại nguyên văn của Đoan Mộc Dao chất vấn lại nàng, gậy ông đập lưng ông!



Để xem nữ nhân này còn dám khiêu khích không, hôm nay phải khiến nàng ta hiểu cái gì gọi là tự tạo nghiệt, không thể sống. 
Hàn Vân Tịch còn đang ngập ngừng, ai biết Triệu ma ma ở sau lưng lại đẩy mạnh nàng một cái, thẳng tay đẩy nàng ra khỏi cửa. 



Long Phi Dạ thấy nàng đi ra, khóe môi vụt qua một nét cười, không lên tiếng nữa mà xoay người bước đi.



Hàn Vân Tịch thấy vậy, quay đầu lại hung dữ trợn mắt nhìn Triệu ma ma, ai ngờ sau lưng sớm đã không còn bóng người.



Nàng nhìn bóng lưng Long Phi Dạ đã đi xa, xoắn xuýt một chút, mới bước nhanh đuổi theo. 



Long Phi Dạ đi phía trước, Hàn Vân Tịch cách hắn khoảng ba bước, đi phía sau, hai người cả đường đều im lặng.



Lúc đi ngang qua hoa viên, Hàn Vân Tịch nhìn về phía Mẫu Đơn viện của Nghi thái phi, thấy bên kia đèn đuốc sáng trưng, rất khó tưởng tượng nổi Đoan Mộc Dao bị leo cây sẽ có cảm giác thế nào, thế nhưng nàng biết, nhất định là khốn nạn cực.



Chỉ nghĩ thôi, nàng đã nhịn không được vui thầm. 



Mắt nhìn sang phía kia, chân bước về phía trước, chẳng ngờ đột nhiên đụng vào người Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch lập tức lui về sau, tưởng mình cụng vào sau lưng hắn, ai biết ngẩng đầu lên nhìn lại phát hiện  hóa ra người này đã quay mặt về phía nàng.



Hắn... quay lại lúc nào vậy?



"Nàng nhìn cái gì?" Long Phi Dạ hỏi. 



Hiếu kì hại chết mèo gì đó, sớm đã bị Hàn Vân Tịch tạm quên sạch, nàng ướm lời: "Hay là điện hạ qua đó tiếp chuyện một lúc đi?"



"Rượu và đồ ăn ở đó không hợp khẩu bị bổn vương." Long Phi Dạ dường như không kiên nhẫn.



Hàn Vân Tịch suy nghĩ lời này, thế nào cũng thấy câu này có ý gì đó, rồi lại không rõ Long Phi Dạ rốt cuộc muốn nói gì, lại càng không hiểu người này nghĩ thế nào về chuyện hòa thân cùng Đoan Mộc Dao. 



Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ngờ vực, lẽ nào người này bị ép, giống như khi trước phải cưới nàng, bị Thiên Huy hoàng đế ép cưới?



Đã cuối năm, trên đường náo nhiệt vô cùng, giăng đèn kết hoa, mỗi người đều đi sắm đồ đón năm mới, chuyện buôn bán ở những quán hàng rong cũng cực kì đắt hàng.



Ra khỏi Tần vương phủ, bóng dáng hai người nhanh chóng hòa vào đám người trên đường, Hàn Vân Tịch vẫn luôn đi phía sau Long Phi Dạ, Long Phi Dạ cũng không quay đầu liếc nàng lấy một cái, lại rõ ràng bước chậm lại, như thể sợ nữ nhân này sẽ bị lạc mất. 



Hàn Vân Tịch thật sự không biết người này muốn đi đâu, nàng vô thức đi theo, chỉ là, bước, rồi lại bước, nàng đột nhiên dừng lại, phát hiện quán trà Minh Hương nàng mới đến trước đây không lâu đã bị niêm phong!