Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 160 : Rối rắm, thái độ của tần vương

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Long Phi Dạ rõ ràng quay lưng lại với Hàn Vân Tịch, thế nhưng nàng vừa dừng bước, hắn đã lập tức biết được.



Xoay người lại nhìn, thấy Hàn Vân Tịch đang nhìn quán trà Minh Hương đã bị niêm phong, hắn có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ lạnh lùng nhìn lại.



Hàn Vân Tịch thầm nghĩ, không phải quán trà của Cố Thất thiếu bị Long Phi Dạ dẹp đi chứ? 



Bởi vì lần trước đến dùng bữa bị Long Phi Dạ trông thấy nên mới sập tiệm?



Nàng nhịn không được tiếc thay cho Cố Thất thiếu, có vụ án kia của Thiên Hương trà trang, Long Phi Dạ bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm cớ niêm phong sản nghiệp của hắn, tên kia sao lại không biết phải cẩn trọng một chút chứ?



Hàn Vân Tịch đang muốn đi tiếp, lúc này mới nhận ra Long Phi Dạ đang nhìn nàng, lập tức liền nhìn qua hướng khác. 



"Nàng rất thân với Cố Thất thiếu sao?" Long Phi Dạ bình thản hỏi.



Hàn Vân Tịch lập tức lắc đầu: "Điện hạ từng điều tra hắn rồi, hẳn là hiểu rõ hơn thần thiếp nhiều?"



Long Phi Dạ đúng thật đã từng điều tra, lại chỉ tra ra Cố Thất thiếu gia là thương nhân nổi tiếng, lắm tiền nhiều của, sản nghiệp trải khắp thiên hạ, còn về độc thuật và võ công của người này là học được ở đâu, tất cả đều không có manh mối. 



Kẻ này tuổi tác còn trẻ như vậy đã có gia sản bạc vạn, ắt hẳn có chống lưng vững chắc.



Tiếc là Sở Tây Phong vẫn chưa tra được tin tức gì nhiều.



"Bổn vương thấy nàng và hắn hẳn là rất thân thiết mới phải." Long Phi Dạ nói thêm, rõ ràng là ám chỉ chuyện bắt gặp ở trà lâu hôm đó. 



Hàn Vân Tịch không ưa được giọng điệu chất vấn này, nàng còn chưa hỏi gì hắn đâu, hắn dựa vào cái gì mà vặn hỏi đời tư của nàng?



"Ít nhiều gì cũng từng cứu mạng thần thiếp, cũng coi như bạn bè."



Lời này của Hàn Vân Tịch có bảy phần là thật, tuy rằng Cố Thất thiếu không phải đứng đắn lắm, thế nhưng chí ít không có thù hằn gì, thêm một kẻ thù, chẳng bằng thêm một người bạn. 



Long Phi Dạ chăm chú nhìn nàng một lúc, không hỏi thêm gì nữa, xoay người đi tiếp.



Hai người vốn đã im lặng, sau đó lại càng im lặng hơn, nhưng Hàn Vân Tịch vẫn lẽo đẽo theo sau Long Phi Dạ, mà hắn cũng không đi quá nhanh, một trước một sau, thật ra trông cũng ăn ý.



Hàn Vân Tịch vẫn cúi đầu chìm trong thế giới của riêng mình, bỗng nhiên giọng nói của Long Phi Dạ đột ngột vọng tới: "Đói bụng không?" 



Nàng ngẩng đầu, phát hiện người này đã đứng trước mặt mình, chỉ một bước nữa thôi là nàng đã đụng trúng rồi.




Đoan Mộc Dao hổn hển quay lại, hung dữ trợn mắt liếc Hàn Vân Tịch một cái, nhào vào lòng Nghi thái phi: "Thái phi nương nương, huynh ấy lại bắt nạt con! Hu hu..." 



Ơ... đây là bắt nạt sao?



Chỉ là nếu Long Phi Dạ không muốn, sao không từ chối trắng ra? Hắn trước giờ đâu có phải kiểu người dây dưa không dứt khoát?



Hàn Vân Tịch nghĩ, xét theo khía cạnh nào đó, cũng có thể gọi là ức hiếp nhỉ? 



"Được rồi được rồi, đừng khóc, lát nữa bổn cung nhất định sẽ răn dạy nó."



"Ngoan, Dao Dao ngoan nhất, chuyện hòa thân bổn cung cùng hoàng thượng sẽ làm chủ cho con, con yên tâm đi." Nghi thái phi thực lòng an ủi.



Hàn Vân Tịch nghe vậy thầm cười lạnh, Nghi thái phi ơi là Nghi thái phi, chung quy đều là con dâu của người, lần này người lại không đối đầu với Thiên Huy hoàng đế? 



Nghe vậy, Đoan Mộc Dao mới nín khóc: "Con biết Thái phi nương nương tốt nhất mà."



"Nha đầu ngốc, sư huynh con cũng đâu có nói là không cưới, không phải sao?" Nghi thái phi nở nụ cười.



Đoan Mộc Dao cúi đầu, mặt đã đỏ rồi. 



"Vò rượu tuyết kia, bổn cung tạm giữ giúp con, đến đêm giao thừa mang vào cung mở ra." Sự nhẫn nại của Nghi thái phi dành cho Đoan Mộc Dao có khi còn hơn Mộ Dung Uyển Như nhiều.



Đêm giao thừa trong cung tổ chức tiệc, Long Phi Dạ tất nhiên phải tham gia.



Đoan Mộc Dao vốn chờ những lời này của Nghi thái phi, nói vậy nàng cũng có thể tham gia tiệc giao thừa rồi. 



Trước khi đi, Đoan Mộc Dao còn cố ý tới gần Hàn Vân Tịch, thấp giọng: "Vương phi nương nương... năm sau phải nhờ ngươi chỉ giáo rồi."



"Bát tự còn chưa xem, đừng vui mừng quá sớm." Hàn Vân Tịch không hề lép vế.



"Vậy chúng ta chờ xem." Đoan Mộc Dao lạnh lùng trả lời. 



Nếu không phải là Hàn Vân Tịch, nàng vốn có thể chờ thêm một chút, chờ sư huynh nhận ra nàng rất tốt, cam tâm tình nguyện cưới nàng, thế nhưng sự tồn tại của Hàn Vân Tịch khiến nàng cảm thấy rất nguy hiểm.



Bất kể thế nào, cho dù là để phụ hoàng tạo áp lực cũng không sao, năm sau nàng nhất định phải vào Tần vương phủ!