Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 168 : Hoàng hậu, người làm sao vậy

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Hoàng hậu, sao vậy?



Hàn Vân Tịch tạm dừng thẩm vấn, rồi nhìn về phía Hoàng hậu mà Hoàng hậu lại nhanh chóng tránh tầm mắt của nàng.



Long Thiên Mặc dìu Hoàng hậu ngồi xuống một bên, vô cùng lo lắng hỏi: "Mẫu hậu, người không sao chứ? Có phải do mệt quá hay không?" 



"Người đâu, truyền thái y!" Thái hậu cũng mở miệng.



Nhưng Hoàng hậu lại ngăn cản, giọng điệu có chút quyết đoán nói: "Ta không sao, không cần đâu..."



Hàn Vân Tịch càng thêm nghi ngờ, một lần nữa chất vấn Sương Hồng: "Sương Hồng ngươi cố gắng suy nghĩ kĩ một chút, bất kỳ đồ vật gì đều không được bỏ qua." 



Sương Hồng đâu có biết vì sao Hàn Vân Tịch lại muốn hỏi vấn đề này. Thực ra cơ bản là không cần nghĩ nhiều, ngày đó lúc Trường Bình công chúa phái nàng ra ngoài lấy đồ, cũng đồng thời bảo nàng mang một vật đi, cùng một loại đồ vật hơn nữa còn là dạng đồ vật rất đặc biệt, nàng nhớ vô cùng rõ.



Hoàng hậu ngồi ở một bên, nhìn chằm chằm Sương Hồng, cũng không biết có phải do ánh mắt quá mức nóng bỏng hay không mà Sương Hồng lại cảm nhận được ánh mắt của Hoàng hậu.



Nàng sợ hãi nhìn sang một chút, liền đột nhiên bị hù dọa, lập tức thu tầm mắt lại. 



Lúc này Sương Hồng mới bắt đầu bất an, vì sao Hoàng hậu lại nhìn nàng như vậy, chẳng nhẽ vật kia...



Nàng ta đang chần chờ thì Hàn Vân Tịch lại lạnh giọng hỏi: "Sương Hồng, sự việc trọng đại nên ngươi hãy suy nghĩ kĩ một chút! Nếu như ngươi nói dối một khi tra ra..."



Đây là nhắc nhở, cũng coi như là cảnh cáo, Hàn Vân Tịch không có nói hết lời. 



Sương Hồng cúi đầu trong lòng thì đang lo lắng, nàng ta liền len lén nhìn Hoàng hậu một chút, do dự không thôi.



Nhưng mà ngay lúc này, Long Phi Dạ luôn trầm mặc lại lạnh lùng mở miệng: "Sự việc mới mấy ngày, có cần suy nghĩ lâu như vậy không?"



Lời này vừa nói ra, bỗng nhiên Sương Hồng ngẩng đầu lên liền bắt gặp phải ánh mắt lạnh như băng của Long Phi Dạ, nàng ta suýt nữa thì hồn bay phách tán! 



Trời ạ, Tần Vương đang nhìn nàng lại còn đích thân mở miệng thẩm vấn nàng! Thật đáng sợ!



Sương Hồng nào dám do dự, vội vã trả lời: "Nô tỳ nhớ ra rồi, nhớ ra rồi! Ngày đó Trường Bình công chúa sai nô tỳ mang một pho tượng Phật điêu khắc bằng gỗ đem đi, đó là đồ của Hoàng hậu nương nương, nô tỳ đặt ở trong phòng phía trước, vẫn chưa lấy về!"



Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt Hoàng hậu giống như bị rút đi ba hồn bảy vía cả người đều kiệt sức. 



Đồ của Hoàng hậu nương nương?



Hàn Vân Tịch kinh ngạc, lại nhìn phản ứng kia của Hoàng hậu, nàng dường như ý thức được cái gì, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp, nàng cũng không do dự lập tức nói: "Đồ để chỗ nào, lập tức dẫn ta tới đó xem."




"Hàn Vân Tịch, ngươi không được ngậm máu phun người!" 



Thái hậu phẫn nộ, chuyện này ai có thể tin chứ?



Mặc dù sau khi hỏi về pho tượng Phật bằng gỗ, Hàn Vân Tịch đã nghi ngờ rồi nhưng mà nhìn thấy phản ứng của Hoàng hậu như vậy, nàng vẫn là khiếp sợ, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên nói gì.



Chỉ có Long Phi Dạ là còn tỉnh táo, hắn tức giận quát: "Tiền ma ma, đồ đâu? Còn không mau lấy ra!" 



Tiền ma ma trước đó cũng không biết đồ mình mua có quan hệ gì đến cái chết của công chúa Trường Bình. Thấy phản ứng này của Hoàng hậu, nàng cũng bị dọa đến sợ mất mật rồi, cả răng và môi đều run lẩy bẩy nói: "Chôn... Chôn... Chôn ở hậu viện! Nô tỳ cái gì cũng không biết, Hoàng hậu nương nương bà ấy... bà ấy bảo nô tỳ chôn ở hậu viện!"



Lời này của Tiền ma ma chắc chắn chính là lời tuyên án tội ác của Hoàng hậu nương. Thái hậu liên tục lùi về phía sau mấy bước, đều đã chạm vào cửa rồi. Nàng không thể nào tin nổi nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu lại ngồi phịch dưới chân Long Thiên Mặc giống như người điên khóc không ngừng.



Long Thiên Mặc dẫn theo Tiền ma ma đến nơi chôn pho tượng Phật rồi tự mình đào lên, hắn cũng không trực tiếp đụng vào mà cẩn thận dùng một tấm vải bọc lấy pho tượng Phật. 



Vừa cầm tới hệ thống giải độc của Hàn Vân Tịch liền báo động thứ này có độc!



Hàn Vân Tịch tự mình ra tay, cẩn thận từng li từng tí mở tấm vải ra, vừa thấy pho tượng Phật điêu khắc bằng gỗ, Hàn Vân Tịch đột nhiên có cảm giác suy sụp!



Trời ạ! 



Thứ này chính là Độc Tiễn Mộc!



Đây là một gốc cây dùng để điêu khắc thành tượng Phật. Gốc cây, vỏ cây của Độc Tiễn Mộc đều rất hữu dụng nhưng phải ngâm vài ngày để xử lý độc tố.



Mà pho tượng Phật trước mắt này căn bản vẫn chưa được xử lý sạch sẽ, bên trong gốc cây vẫn còn chút ít chất dịch, nhìn kĩ sẽ phát hiện pho tượng Phật có chút ướt át. 



Loại độc này, nhất định phải chạm vào máu mới có thể trúng độc. Cho nên cũng không phải tất cả mọi người đụng phải đều sẽ trúng độc, nhưng một khi trên tay có vết thương, nhất định sẽ bị lây nhiễm, chắc chắn sẽ chết!



Đương nhiên, tất cả những người không biết gì về Độc Tiễn Mộc vẫn không tin tưởng, Long Thiên Mặc không thể khống chế được tình hình của bản thân, tức giận chất vấn: "Người dựa vào cái gì nói đây chính là nguồn độc?"



Hàn Vân Tịch không trả lời, mà cho người bắt một con gà đang sống tới. 



Con gà trống đang nhảy nhót tưng bừng được đưa tới tới, Hàn Vân Tịch tự mình bắt lấy rồi cắt một vệt máu nhỏ bên chân con gà sau đó kề sát vào pho tượng Phật. Sau đó Hàn Vân Tịch liền buông con gà trống ra.



Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều nhìn qua đây, chỉ thấy con gà trống kia sau khi đi được mấy bước cuối cùng liền ngã rầm xuống đất!



Chết rồi!