Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 171 : Kháng chỉ, đều bởi vì ngươi

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Thiên Huy hoàng đế nhìn Long Phi Dạ đứng thẳng tắp trước mặt mình, thậm chí sự khiếp sợ còn nhiều hơn là sự tức giận!



Không làm được?



Hắn dám nói là mình không làm được? 



Trong chuyện hòa thân lần này, Long Phi Dạ đã nói chữ không làm được ở trước mặt hắn rất nhiều lần, thế nhưng, lần này không giống với những lần trước, lần này, thứ mà hắn đối diện chính là thánh chỉ!



Thiên Huy hoàng đế lui về sau một bước, không thể tin được mà tức giận chất vấn: “Long Phi Dạ, ngươi muốn kháng chỉ sao?”



Ai ngờ, Long Phi Dạ lại thản nhiên nói: “Thần đệ đã kháng chỉ.” 



Giọng điệu của hắn rất hờ hững nhưng lại tản ra một khí phách khiến người ta không thể coi thường, cho dù từ chối Thiên Huy hoàng đế, nhưng hắn vẫn tôn quý và bất khả xâm phạm như thế.



Thiên Huy hoàng đế lập tức ngơ ngác, giống như đã bị khí thế của Long Phi Dạ làm cho khiếp sợ.



Không, hắn mới là Hoàng đế, không ai được phép khiêu khích quyền uy của hắn cả. 



Hung hăng đẩy hết tấu chương trên bàn xuống đất, Thiên Huy hoàng đế nheo mắt nhìn Long Phi Dạ, tỏa ra một loại sát khí làm người ta khiếp sợ, cái nhìn căm tức này chỉ xuất hiện trong chốc lát, sau đó hắn không chút nào do dự mà lớn tiếng hạ lệnh: “Tần vương kháng chỉ không theo, lập tức áp giải hắn đến Hối Tư cung để cấm túc, không có sự cho phép của trẫm, bất cứ ai cũng không được đến thăm!”



Vừa dứt lời, thị vệ liền bước đến áp giải Long Phi Dạ, Thiên Huy hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn, hắn ta nghĩ là hắn sẽ hối hận, sẽ cầu xin tha thứ.



Nhưng ai ngờ, Long Phi Dạ không hề phản kháng, đôi môi nở rộ một nụ cười khinh thường, rồi bị thị vệ mang đi. 



Cho đến khi bóng lưng vững chãi như núi đó biến mất ở cửa, Thiên Huy hoàng đế mới ngã mông xuống ghế, phảng phất mới tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.



Hắn lấy lại bình tĩnh, tức giận nhìn Tiết công công đang sợ hãi quỳ gối ở một bên: “Hắn… hắn… hắn dám kháng chỉ! Hắn muốn tạo phản sao?”



“Hắn thật sự cho là trẫm không dám xử lý hắn ư? Lần này, trẫm muốn xử lý hắn!” 



“Tiết công công, ngươi đi! Ngươi đi đi! Tự ngươi trông coi cho trẫm, ai cũng không được phép bước vào Hối Tư cung dù chỉ là nửa bước, ngươi hãy nói cho hắn biết, nếu hắn không lấy Vinh Nhạc công chúa, vậy thì cả đời này đừng hòng ra khỏi đó!”







Tiết công công bị hù đến sợ hãi, tim đập thình thịch, hắn đã hầu hạ hết hai đời quân vương, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người dám kháng chỉ một cách công khai như vậy trước mặt Doàng đế, lúc này thì đầu óc của hắn đã trống rỗng, chẳng nghe được Thiên Huy hoàng đế nói gì nữa rồi. 



“Còn không đi!”



Thiên Huy hoàng đế gào lên giận dữ, đẩy hết những thứ đồ còn lại trên bàn xuống đất, tức giận đến mức lỗ mũi sắp bốc luôn cả khói!




Lúc trước Long Phi Dạ bị ép lấy nàng, trong ngày hôn lễ hắn cũng chẳng muốn xuất hiện, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý. 



Vì sao lần này hắn lại có thái độ cứng rắn như vậy?



Bị ép lấy một người và bị ép lấy hai người có gì khác nhau sao? Cứ không thể chấp nhận được như vậy sao?



“Ngươi không có? Ngươi không có làm thì sao nó lại dùng đặc xá lệnh vì ngươi? Ngươi sống hay chết thì có liên quan gì đến nó chứ? Ngươi có biết đặc xá lệnh chính là cái mạng thứ hai của nó không? Nghi thái phi lại tức giận chất vấn lần nữa. 



Lần này, Hàn Vân Tịch càng không biết phải cãi thế nào nữa, nếu không dùng đặc xá lệnh trên người nàng, Long Phi Dạ cũng sẽ không rơi vào tình trạng bị giam giữ, cho dù kháng chỉ thì Thiên Huy hoàng đế cũng không làm gì được được hắn.



“Hàn Vân Tịch, đều bởi vì ngươi! Bởi vì ngươi!”



Hai tay của Nghi thái phi đặt lên vai Hàn Vân Tịch, nắm thật chặt, ánh mắt oán hận đó như muốn xé nát Hàn Vân Tịch, đối diện với bạo lực, lần đầu tiên Hàn Vân Tịch không nổi giận, cứ để mặc cho Nghi thái phi nắm, không giải thích cũng không đẩy ra. 



Nàng sững sờ, mê man, đầu của nàng trống rỗng.



Nghi thái phi tức giận đến mức cả người đều trở nên không khỏe, cuối cùng thì nàng bỏ lại một câu rồi phất tay áo bỏ đi.



Nàng nói: “Hàn Vân Tịch, ngươi chính là sao chổi, nếu Phi Dạ xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!” 



Hàn Vân Tịch ngồi trong phòng cực lâu, mãi cho đến lúc Triệu ma ma tìm đến, nàng mới tỉnh táo lại.



“Triệu ma ma, điện hạ hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Nàng lầm bầm hỏi.



Triệu ma ma thở dài một tiếng: “Kháng chỉ… đây chính là tội chết, những năm gần đây Hoàng thượng luôn ước gì có thể tìm được nhược điểm của điện hạ! Ôi, điện hạ luôn luôn cẩn thận, thế nhưng lần này tại sao lại…” 



Nghe xong lời nói này, trái tim của Hàn Vân Tịch liền rớt xuống đáy vực, nàng không hề mê hoặc Long Phi Dạ, thế nhưng nàng đã dùng hết đặc xá lệnh, vì vậy nàng cũng đã hại Long Phi Dạ rồi.



Mười ngày nhanh chóng trôi qua, ai cũng không khuyên được Thiên Huy hoàng đế, Hối Tư cung cũng không truyền ra điều gì, tất cả chỉ có thể chờ đợi.



Nghi thái phi cũng không tiến cung nữa, nàng vừa thấy Hàn Vân Tịch thì không nói một lời, thế nhưng ánh mắt lại oán độc đến mức muốn giết người! 



Trong lòng Hàn Vân Tịch tràn ngập sự áy náy, nàng không đi đâu cả, chỉ ngồi trước cửa tẩm cung của Long Phi Dạ cả ngày mà thôi.



Ngày hôm đó, Triệu ma ma hốt hoảng chạy đến: “Vương phi nương nương, Vương phi nương nương…”



Hàn Vân Tịch vui mừng, lập tức đến đón: “Triệu ma ma, có tin tức rồi sao?”