Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 172 : Ôn dịch, lòng người hoang mang

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Thấy dáng vẻ hốt hoảng của Triệu ma ma, Hàn Vân Tịch nghĩ là trong cung có tin tức truyền đến, nhưng ai ngờ Triệu ma ma lại thở hồng hộc, lắc đầu liên tục.



Hàn Vân Tịch cực kì vội vã: “Triệu ma ma, ngươi nói đi!”



Triệu ma ma thở không ra hơi: “Vương phi nương nương, Nghi thái phi… bà ấy muốn… muốn viết thư cầu xin Vinh Nhạc công chúa giúp đỡ!” 



“Cái gì?” Hàn Vân Tịch la lên với vẻ hoảng sợ, không thể tin vào tai mình.



“Thật! Ma ma trong Mẫu Đơn viện nói… Vương phi nương nương, việc này không thể làm như vậy được, thật là mất mặt!” Triệu ma ma vừa tức vừa vội.



Hàn Vân Tịch càng tức giận hơn, nàng không chút do dự mà đi về phía vườn Mẫu Đơn. 



Ngay cả người hầu cũng biết làm chuyện này sẽ mất mặt đến cỡ nào, Nghi thái phi đã điên rồi hay là đã choáng váng, thế mà lại nghĩ ra được biện pháp này.



Làm một nam nhân, cho dù là một người bình dân vô cùng bình thường, chuyện bị ép cưới vợ cũng là một chuyện vô cùng nhục nhã, huống chi Long Phi Dạ lại cao quý đến vậy?



Long Phi Dạ cũng đã kháng chỉ, Nghi thái phi lại muốn đưa chuyện này đến trước mặt Vinh Nhạc công chúa, chẳng phải là muốn tự chuốc lấy nhục hay sao? 



Ngộ nhỡ Vinh Nhạc công chúa công khai chuyện này, lúc đó không chỉ làm mất mặt mũi của Long Phi Dạ, mà còn làm mất hết mặt mũi của Thiên Ninh quốc.



Coi như Vinh Nhạc công chúa đồng ý không ép hôn nữa đi, Long Phi Dạ sẽ chịu nhận phần ân tình này hay sao? Thiên Huy hoàng đế sẽ đồng ý thả người ư? Cuối cùng người chịu nhục nhã vẫn là Long Phi Dạ!



Hàn Vân Tịch nổi giận đùng đùng xông vào vườn Mẫu Đơn, lúc này Nghi thái phi đang viết thư ở trong thư phòng. 



Hàn Vân Tịch không để ý được nhiều như vậy, nàng vừa bước vào cửa liền tức giận: “Mẫu phi, người đừng hại điện hạ!”



Tay Nghi thái phi run lên, vẽ nên một nét mực thật dài trên lá thư, bức thư đã bị phá hủy.



“Mẫu phi, điện hạ tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này, bị ép cưới đã đành, còn muốn cầu xin người ta nói ra câu không lấy nữa hay sao? Chuyện này là chuyện gì chứ?” Hàn Vân Tịch thở hổn hển nói. 



Ai ngờ, Nghi thái phi lại đặt mạnh cây bút lông xuống, tức giận: “Hàn Vân Tịch, ngươi vừa nói gì thế? Rốt cuộc thì ai đã hại Phi Dạ? Ngươi còn dám đến đây chỉ trích bổn cung?”


Nhưng mà, sự việc lại vượt khỏi dự đoán của Hàn Vân Tịch. 



Mấy ngày sau, quốc công phủ, Bình Bắc hầu phủ, tướng phủ và mấy đại thế gia khác, thậm chí là trong cung đều truyền ra tin tức đã có người bị nhiễm bệnh, tin tức này căn bản không giấu được, ngay cả nhà của dân chúng bình thường cũng đã bắt đầu xuất hiện tình hình dịch bệnh.



Cuộc ôn dịch này xem như đã truyền đến đế đô, tình hình dịch bệnh đã vượt khỏi tầm kiểm soát của thái y viện, ngay cả Cố Bắc Nguyệt cũng không thể xác định đây là bệnh gì, bầu trời đế đô như bị bao phủ bởi một màu xám, lòng người hoang mang, ít có ai dám đi ra ngoài.



Cũng chính vì chuyện ôn dịch mà việc Tần vương bị giam lỏng cũng đã phai nhạt, Thiên Huy hoàng đế vừa tỉ mỉ chú ý động tĩnh trên chiến trường Tam Đồ, lại vừa sứt đầu mẻ trán với ôn dịch nơi đế đô. Mặc dù Long Phi Dạ trì trệ không chịu nhượng bộ, tạm thời thì Thiên Huy hoàng đế cũng chẳng có thời gian đoái hoài đến hắn. 



Lúc này, Thiên Huy hoàng đế đang nâng trán trầm tư trong ngự thư phòng, Tiết công công người chưa đến thì tiếng đã đến nói: “Hoàng thượng, không ổn! Không ổn rồi!”



Thiên Huy hoàng đế trợn mắt nhìn về phía cửa, chỉ thấy Tiết công công lộn nhào lao vào, hắn còn chưa kịp nổi nóng thì Tiết công công đã vội vàng bẩm báo: “Hoàng thượng, trong cung của Thái hậu có một cung nữ phát bệnh mà chết!”



“Cái gì!” Thiên Huy hoàng đế hoảng sợ đến mức muốn nhảy dựng lên, hắn lập tức giận dữ: “Gọi Cố Bắc Nguyệt đến đó ngay!” 



“Hoàng thượng, lúc này Cố thái y đã ở trong cung của Thái hậu rồi.” Tiết công công bẩm báo một cách chi tiết.



Thiên Huy hoàng đế định qua ngay, Tiết công công lại can ngăn: “Hoàng thượng, tuyệt đối không thể, Cố thái y đang tự mình đốt dược khử tà cho Khang Ninh cung, chỗ đó đã không còn sạch sẽ nữa rồi!”



Một chỗ nếu đã xuất hiện bệnh nhân, vậy thì có thể chứng minh chỗ đó đã nguy hiểm, nhưng đây là việc liên quan đến sự an nguy của mẫu hậu, sao Thiên Huy hoàng đế có thể không đến thăm cho được, hắn vội vã đi đến Khang Ninh cung, vừa đi vừa hỏi: “Đang yên đang lành, tại sao lại nhiễm bệnh?” 



Phải biết rằng những người bị nhiễm bệnh ở trong cung đều là những người có qua lại với quốc cữu phủ lúc trước, bọn họ đã sớm bị cách ly.



Tiết công công do dự một lát, mới nói: “Hoàng thượng, mấy ngày trước Thái hậu nương nương đã bí mật đến quốc cữu phủ một chuyến, có mang theo một cung nữ, người bị nhiễm bệnh chính là cung nữ đó.”



Quốc cữu phủ là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu nương nương, thật ra cũng chính là nhà mẹ đẻ của thái hậu, Hoàng hậu là cháu gái của Thái hậu, tam công tử của quốc cữu phủ phải gọi Hoàng hậu một tiếng cô, gọi Thái hậu nương nương một tiếng bà cô! 



Mặc dù Thái hậu biết là không được đi đến quốc cữu phủ, nhưng độc đinh duy nhất trong nhà mẹ đẻ lại bệnh nặng sắp chết, Thái hậu cũng không đành lòng!



Nghe được lời này, Thiên Huy hoàng đế cực kì tức giận, bạo nộ với Tiết công công: “Hồ đồ! Quả thực là hồ đồ mà!”



Ngay ngày hôm đó, lúc Thiên Huy hoàng đế đến Khang Ninh cung thì thấy hình như Cố Bắc Nguyệt đang nói điều gì đó với Thái hậu, Cố Bắc Nguyệt thấy Hoàng đế đã đến thì im lặng không nói nữa, còn Thái hậu thì nhíu mày, mặt mũi có vẻ rất khó xử.