Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 183 : Bị chê cười, cuối cùng phá công

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch đã biến mất sáu đêm, Cố Thất Thiếu tìm toàn bộ Dược thành cũng không có manh mối, ngay lúc hắn muốn chối bỏ danh dự của Long Phi Dạ, cuối cùng Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch cũng xuất hiện.



Hai người vừa vào phòng khách, đang định đóng cửa, Cố Thất Thiếu bỗng xuất hiện, một tay ngăn cửa, nheo cặp mắt yêu dã hẹp dài, lạnh lùng cười, cả người tỏa ra khí lạnh nguy hiểm rợn người.



Hàn Vân Tịch nhún vai, thoải mái mở cửa mời hắn vào. 



Cố Thất Thiếu không chỉ trích nàng cái gì cả, còn mỉm cười rực rỡ với nàng.



Hàn Vân Tịch nhếch khóe miệng nhưng không cười, Cố Thất Thiếu nhìn về phía Long Phi Dạ, bờ môi lập tức câu lên một nụ cười mỉa mai: "Tần Vương điện hạ đi thám thính tin tức đã sáu ngày, chắc hẳn thám thính không ít cơ mật đúng không?"



Long Phi Dạ không để ý, ngồi thẳng xuống pha trà, còn rót cho Hàn Vân Tịch một chén, ý bảo nàng tới ngồi xuống. 



Hàn Vân Tịch đang muốn đi qua, Cố Thất Thiếu liền giành vị trí kia, tùy tiện nâng chén trà lên, uống hết một hơi: "Nghe nói bệnh dịch của Thiên Ninh đế đô khống chế không tệ, đến nay Tần Vương điện hạ vẫn chưa thực hiện lời hứa, bản thiếu gia cần phải bắt đầu tính toán lợi ích."



Long Phi Dạ cao cao tại thượng ngồi đó, không nói một lời, thậm chí không thèm nhìn Cố Thất Thiếu một chút.



Lần này, Cố Thất Thiếu cũng trầm mặc, dần dần thu vẻ cười trong mắt, thay vào đó là khí tức nguy hiểm, cả phòng yên tĩnh, bầu không khí càng ngày càng không thích hợp, Hàn Vân Tịch ở một bên nhìn cũng không dám lên tiếng. 



Long Phi Dạ cũng không phải là người không tuân thủ lời hứa, nhưng vì sao hắn hờ hững, Hàn Vân Tịch cũng không biết.



Rốt cuộc Cố Thất Thiếu mới chậm rãi đứng lên, trong con ngươi cười lạnh hiện lên một tia sát ý, nhưng mà ai biết, ngay sau đó, Sở Tây Phong tiến đến: "Điện hạ, thứ ngươi cần đã đưa tới."



Chỉ thấy trong tay Sở Tây Phong bưng một hộp gấm hình chữ nhật, vừa nhìn đã biết đây chính là bảo bối được cất giấu, Vân Tịch nghi ngờ bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh Long Phi Dạ. 



"Mở ra, để hắn kiểm tra hàng." Lúc này Long Phi Dạ mới nhàn nhạt mở miệng.



Kiểm hàng?



Chẳng lẽ cái này là... 



Hàn Vân Tịch không thể tưởng tượng nổi, Cố Thất Thiếu nheo hai con ngươi lại, vẻ mặt hoài nghi, chăm chú nhìn hộp gấm kia.



Sở Tây Phong đặt hộp gấm lên bàn, chậm rãi mở ra, chỉ thấy bên trong thật sự cất giấu một giống cây Dược trà, trên rễ bên trên còn mang theo thổ nhưỡng, cành lá bên trên còn có vài mầm non xanh nhạt.



"Cái này... chính là giống cây Dược trà!" 


Long Phi Dạ như có điều suy nghĩ nhìn Sở Tây Phong một chút, rất nhanh liền thu hồi bình sứ Thanh Hoa, cũng không nói thêm gì nữa.



Sở Tây Phong suy nghĩ không thấu tâm tư của hắn, muốn khuyên, nhưng lại chần chờ một chút, cuối cùng cũng không nói gì. 



Sau khi mặt trời lặn, Long Phi Dạ đúng hẹn đến trước cửa Sở dược liệu gặp Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch quả nhiên là bại gia nữ, liều mạng mang một đống dược liệu, đầy cả một xe ngựa.



Sở Tây Phong nhìn đến mắt trợn tròn, Long Phi Dạ ngược lại nháy nháy mắt, lúc Hàn Vân Tịch muốn trả thẻ vàng cho hắn, hắn chỉ thản nhiên nói: "Nàng giữ đi, sau này bản vương cần dược liệu, tìm nàng là được."



"Không thành vấn đề, đa tạ điện hạ." Hàn Vân Tịch rất sảng khoái, nàng không thích cùng một nam nhân tranh luận về vấn đề tiền. 



Một bên, Sở Tây Phong nhìn đến mắt trợn tròn, hắn nghĩ, rốt cuộc hắn không cần lo tiền điện hạ nhiều như vậy sẽ xài không hết.



Chuyến đi Dược thành này, Hàn Vân Tịch thu hoạch nhiều nhất, Long Phi Dạ cũng không uổng công đến, tâm trạng hai người cũng không tệ, sau khi ăn bữa tối ở quán rượu, rốt cuộc cũng lên đường về Đế đô.



Về phần Cố Thất Thiếu, sớm đã bị người của Tạ gia vây quanh, căn bản không rảnh quan tâm bọn họ. 



Về phần tại sao Long Phi Dạ lại biết cây giống dược liệu trên tay Tạ gia, đó chính là bản lĩnh của hắn, mà về phần tại sao người của Tạ gia lại biết cây giống dược liệu trên tay Cố Thất Thiếu, cái này rất rõ ràng là Long Phi Dạ tố giác.



Tóm lại, lần này Cố Thất Thiếu thua thiệt lớn, mà Hàn Vân Tịch kiếm được nhiều nhất!



Trở lại Đế đô đã là mấy ngày sau, độc dịch hạch cũng đã qua rồi, trải qua một phen càn quét, toàn bộ Đế đô sạch sẽ không ít, dường như ngay cả không khí cũng mát mẻ. 



Hàn Vân Tịch mang hai hộp tổ yến tinh phẩm cho Nghi thái phi, Nghi thái phi vô cùng bất ngờ, vốn dĩ nghĩ rằng chuyện Vinh Lạc công chúa trước kia sẽ là một cái sẹo trong lòng Hàn Vân Tịch, không nghĩ rằng Hàn Vân Tịch còn tặng cho bà lễ vật này.



Lo lắng trong lòng Nghi thái phi lập tức biến mất, bà kéo tay Hàn Vân Tịch, cười hỏi: "Vân tịch, bụng của ngươi... cũng nên giành chút sức, lúc nào cho Tần Vương phủ chúng ta niềm vui đây."



Hàn Vân Tịch ngoài cười nhưng trong không cười, thực tình cảm thấy Nghi thái phi này chuyển biến quá lớn, nhưng nàng cũng không biết, bởi vì mấy câu trong yến tiệc đêm giao thừa Long Phi Dạ nói và chuyện kháng chỉ đã truyền đi khắp nơi, vị Tần vương phi này đang được thịnh sủng! 



Qua loa vài câu, Hàn Vân Tịch liền vội vàng rời đi.



Nhưng bên phía viện, Mộ Dung đã lâu không lộ diện nhìn chằm chặp bóng lưng của nàng, đáy mắt tràn đầy oán hận!



Mấy ngày trước đây, Bình Bắc Hầu tới đây định ngày thành hôn, mặc dù mẫu phi lùi về sau, thế nhưng ngày nào nàng chưa gả thì chưa lộ mặt ra ngoài! 



Ngay cả mẫu phi cũng đứng bên phía Hàn Vân Tịch, Mộ Dung tựa như biết mình nhất định phải tìm chỗ dựa khác, chỉ là lúc này ai có thể giúp được nàng đây?