Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 205 : Lê Hoa Lệ Vũ, Độc Quyền

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Mặc dù nói “Lê Hoa Lệ Vũ” này thua xa châm Bạo Vũ Lê Hoa, nhưng mà, tốc độ và lực lượng phóng châm cụ thể Sở Tây Phong cũng không rõ lắm. Hắn chỉ biết ám khí do Đường Li, Đường môn thiếu chủ tự tay chế tạo ra, tuyệt đối sẽ không đơn giản mà bay đi đâu đó.



Sở Tây Phong đứng ở rất xa, cả người đề phòng. Hàn Vân Tịch vẫn còn đang ung ung trang bị toàn bộ châm, từng cây, từng cây một, không hề vội vàng.



Nhưng ai mà biết được, đây mới trang bị được một nửa, nàng đột nhiên dừng tay, thình lình ấn vào cơ quan, trong chốc lát, ba cây châm phóng ra, nhanh như chớp phóng về hướng Sở Tây Phong.



May mắn là Sở Tây Phong có đề phòng, vội vã nghiêng người tránh qua. Nhưng mà, ngay sau đó một cây châm liền bay tới chỗ hắn, Sở Tây Phong lại ngửa người ra sau tránh, ba cây châm lại gần như đồng thời xuyên qua hông dưới của hắn, phóng tương đối chuẩn về phía sau gáy của hắn!



Đương nhiên, là thiếp thận thị vệ, trợ thủ đắc lực nhất của Long Phi Dạ, Sở Tây Phong vẫn có chút tài năng, hắn lộn ngược ra sau một cái rồi đột nhiên bay lên không.



Bất ngờ! Khi hắn bay lên, ba cây châm đã sớm từ trên cao bay qua, đợi hắn rồi, tốc độ và lực lượng ấy khiến cho hắn suýt chuýt nữa đã không tránh kịp.



Xoẹt...



Sở Tây Phong lảm nhảm một tiếng, không ngờ Hàn Vân Tịch thế mà đoán được hướng né tránh của hắn. Hắn nghe lỏm được cuộc nói chuyện của Điện hạ và Đường Li, biết được nữ nhân này là phế vật của võ học, nên Điện hạ không dạy nàng ám khí, cũng bảo Đường Li vĩnh viễn không phải dạy nữa. Chỉ cần chế tạo cho nàng một ám khí có thể bù lại được sự thiếu hụt về lực đạo và tốc độ là được.



Nhưng mà, nàng trờ sinh tư chất thông minh như vậy thật sự là một phế vật sao?



Sở Tây Phong đang thất thần thì trong chốc lát, mười mấy cây châm chen nhau phóng ra, như cơn mưa châm với khí thế quận trào mãnh liệt vây quanh mà tới.



Lần này, Sở Tây Phong cơ bản không né tránh được, chỉ đành tiếp chiêu. Hắn giương kiếm quét ngang, lập tức hất tung một nửa số châm, nghiêng người một cái, trường kiếm bổ nghiêng xuống: “keng keng keng”, lần lượt dọn dẹp số châm còn lại.



Thấy vậy, Hàn Vân Tịch không những không thấy vọng, ngược lại còn vô cùng hài lòng. Ám khí này có thể khiến cho Sở Tây Phong chủ động ra tay đã rất đáng khen rồi. Nếu muốn đối phó với thị vệ, sát thủ thông thường chắc cũng đủ để tự vệ.



Trên phương diện lực đạo, tốc độ, nàng đều hài lòng, về phần có thể phát huy ám khí này tới được cảnh giới nào, vậy thì phải phụ thuộc hoàn toàn vào năng lực sau này của chủ nhân như nàng.



Hàn Vân Tịch dừng tay.




Hàn Vân Tịch đang buồn bực, sau lưng Mộ Dung Uyển Như khoác tay Nghi thái phi xuất hiện. Ngoài Hàn Vân Tịch đặc biệt, Mộ Dung Uyển Như đến lúc nào, không phải là tối qua đã tới phủ rồi chứ? Nghi thái phi tối qua thế mà không nhắc tới một lời?



Người ba nhà thấy Nghi thái phi xuất hiện, càng cung kính.



“Có thể đồng hành cùng Thái phi nương nương là phúc khí ba đời của thần.” Lão Quốc Công cười ha hả.



Lão quốc công quyền cao chức trọng, là trọng thần của hai triều, nhưng đứng dưới mái hiên của phủ Tần vương vẫn là thấp hơn một bậc, nịch nọt Nghi thái phi là chắc chắn rồi.



Ai ngờ, Lại bộ Thượng thư Từ đại nhân lại cười nói: “Đây còn không phải là phúc của thiếu phu nhân sao?”



Thiếu phu nhân, chính là phu nhân của Hầu phủ Bình Bắc Trưởng Tôn Triệt, Mộ Dung Uyển Như.



Lời này của Từ đại nhân không sai, nhưng lại mất điểm. Phủ Quốc Công thổi phồng Nghi thái phi, ông ta không phụ họa, ngược lại còn đưa chủ đề chuyển tới Mộ Dung Uyển Như sao?



Hàn Vân Tịch ở một bên nhìn, nghe, đang buồn bực, ai ngờ Nghi thái phi không những không tức giận, ngược lại còn rất vui, cười ha hả nói: “Ai da, bản cung lần đầu nghe ba chữ “thiếu phu nhân”, chưa quen, không nhớ tới là Uyển Như nhà ta đã gả đi rồi.”



“Thái phi nương nương, Hầu phủ Bắc Bình đây là cướp đoạt đi người thân yêu rồi, đáng phạt đáng phạt!” Hầu phu nhân Bình Bắc trêu ghẹo nói.



Chậc chậc, từ lúc nào mà Hầu phu nhân Bình Bắc có thể nói giỡn với Nghi thái phi rồi?



Chuyện này, Hàn Vân Tịch mới hiểu được, hóa ra đám người này đã giao hảo từ lâu. Nghi thái phi có thể rũ bỏ tư thái cùng bọn họ đàm tiếu, từ đó, cùng ba nhà bọn họ đồng hành, còn có gì kỳ quái nữa đâu?



Không nghi ngờ gì nữa, những chuyện này, những quan hệ này đều là Mộ Dung Uyển Như thúc đẩy! Hàn Vân Tịch một hai tháng nay đều bận rộn, không chú ý nhiều đến Nghi thái phi. Xem ra Mộ Dung Uyển Như xuất giá rồi lại bỏ ra không ít công phu.



Chỉ là, có một việc, Hàn Vân Tịch nghĩ thế nào cũng không hiểu...