Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 206 : Sát ý, không ai biết

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Chuyện Hàn Vân Tịch nghĩ mãi không hiểu không phải gì khác mà chính là thái độ của Nghi thái phi.



Trong Hoàng tộc, tâm khí của Nghi thái phi có tiếng cao, thậm chí so với Thái hậu còn không thể khuất phục, rốt cục là vì nguyên nhân gì khiến bà cam tâm tình nguyện vì Mộ Dung Uyển Như mà buông bỏ tư thái đây?



Phải biết là hôn sự của Mộ Dung Uyển Như vốn dĩ là một sự sỉ nhục. Một ngưới thích thể diện như Nghi thái phi lại có thể trong thời gian ngắn như vậy lại như chưa hề xảy ra chuyện gì, làm thân gia với Hầu phủ Bắc Bình, thật không thể tưởng tượng nổi.



Sự hi sinh này thật lớn?



Lại bộ Thượng thư có thực quyền, phủ Quốc công quyền cao chức trọng, bây giờ ngược lại lại phải xem sắc mặt của Hầu phủ Bắc Bình. Nghi thái phi vì nâng Hầu phủ Bắc Bình lên, thật không tiếc hạ thấp tư thái.



Mà, không nói tới mấy tháng nay Nghi thái phi và Hầu phủ Bắc Bình đã gần gũi đến bao nhiêu thì vẻn vẹn trong ngày đi săn mùa xuân này, tin tức ba gia đình này cùng với phủ Tần vương đồng hành một khi truyền ra ngoài, địa vị ở Đế Đô của ba gia đình này chắc chắn sẽ một mạch được thổi lên cao, cũng sẽ gây ra biến đội đối với sự giao thiệp vòng tròn quyền quý ở Đế đô.



Nghi thái phi vì Mộ Dung Uyển Như mà làm như vậy, nhưng đã từng hỏi xem Tần Vương điện hạ có đồng ý hay không?



Tần vương điện hạ đã ra mặt để Trưởng Tôn Triệt có vị trí ở Lại bộ, lẽ nào vẫn chưa đủ sao?



Phủ Tần vương sở dĩ tôn quý, tất cả đều là vì sự tồn tại của Long Phi Dạ. Nếu như không có Long Phi Dạ, tâm khí của Nghi thái phi có cao đến đâu thì chẳng qua cũng chỉ là một Thái phi nương nương quá thời.



Vì một người con gái nuôi không hăng hái tranh giành đánh mất đi giá trị con người của con trai mình, không giống với chuyện mà người có tính cách như Nghi thái phi làm ra.



Hàn Vân Tịch trăm mối vẫn không giải thích được, ngầm cảm thấy sau khi Mộ Dung Uyển như xuất giá, Nghi thái phi ngược lại càng thương nàng ta hơn, mãi đến khi lên xe ngựa rồi, Hàn Vân Tịch vẫn còn cau mày. Mà Mộ Dung Uyển Như không ngồi xe của Hầu phủ Bắc Bình, khoác tay ngồi bên cạnh Nghi thái phi.



Nhưng mà, cùng lúc này cũng không hiểu còn có Long Phi Dạ, hắn nhìn theo bóng đoàn xe ngựa đi xa, lạnh lùng hỏi: “Năm nay sao lại đi sớm trước vậy?”



Những năm qua hắn đều không đi cùng Nghi thái phi, nhưng mà, Nghi thái phi đều sau khi nghỉ trưa mới lên đường.



“Quế ma ma trong viện của Thái phi nương nương kia nói đây là chủ ý của Vương phi, trên đường có thể ngắm cảnh, còn nói là để tránh những đoàn xe khác, chọn con đường kênh rạch Vương gia, tương đối vắng vẻ.” Ám vệ thấp giọng bẩm báo.



Chủ ý của Hàn Vân Tịch? Để ngắm cảnh?


Nghi thái phi không thể tin được mình đang tận mắt nhìn thấy, cho dù nằm mơ, bà cũng không dám tin là mình có thể nằm mơ loại ác mộng này!



Bà luôn nhút nhát, giờ khắc này, kinh hoàng tới mức vượt xa sự sợ hãi.



Không, bà không thể nào chấp nhận được sự thật này!



Mà Mộ Dung Uyển Như không để tâm đến bà, tập trung tinh thần, nhàn rỗi lấy ra ba cây châm sắc nhọn, đếm từng cây một cách đầy hào hứng. Gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia của nàng ta dần dần hiện lên nụ cười lạnh gần như là biến thái, ngữ khí rất nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng lại đủ để khiến người ta run rẩy. “Mẫu phi, bà biết không? Có đại phu từng nói với ta, chỉ cần trên huyệt minh không của người... hung ác căm lên ba cây châm, bảo đảm... một mạng, hỡi ôi!”



Lời này vừa nói ra, Thái phi rốt cục đã sợ hãi, cảm giác sợ hãi lập tức vượt qua kinh sợ, bà sợ đến hốc mắt đỏ lên, ánh mắt đảo đi đảo lại giữa mặt Mộ Dung Uyển Như và châm, sợ hãi không ngừng lắc đầu, phát ra âm thanh ô ô. Hốc mắt đỏ đến mức như tràn đầy máu, nước mắt lưng tròng.



“Bà nhìn tôi như thế làm gì chứ mẫu phi?”



Mộ Dung Uyển Như vô cùng ngây thơ, vô hại: “Mẫu phi? Bà khóc cái gì chứ? Tính xem, tôi đã gọi bà mẫu phi nhiều năm như vậy...”



Nói đến đây, giọng nói của nàng ta trở nên sắc bén, ác liệt, chất vấn: “Mẫu phi kêu không lên tiếng sao?”



Vừa nói xong, nàng ta đột nhiên tới gần, cây kim hạ thấp tới bên cạnh huyệt vị trên cổ Nghi thái phi, lạnh buốt mà bén nhọn tiếp xúc, khiến Nghi thái phi run mạnh, cả người lông tơ đều lập tức dựng đứng lên.



Bà thậm chí có thể cảm nhận được máu chả ra, chậm rãi dọc theo cổ bà mà chảy xuống.”



“Ô ô... ô”



Bà không dám lắc đầu, liên tục phát ra tiếng kêu lo lắng ô ô, tiếng ngày càng lớn.



Mộ Dung Uyển Như quá hiểu bà, áp sát đến thật gần, hiểu rõ hơn nàng nha, làm cho rất gần rất gần, thu lại nhẫn lại hỏi: “Bà muốn nói gì? Nói bà thu dưỡng ta, ta còn lấy oán báo ơn sao? Nói bà tốt với tôi, tôi còn không biết mang ơn đội nghĩa sao?”



Nghi thái phi muốn lắc đầu nhưng lại không dám động: “Ô ô ô” mà đáp lại.



Mộ Dung Uyển Như khinh thường mà cười: “Nghi thái phi, bà luôn tự cho là đúng, cao cao tại thượng, bố thí chút ân nghĩa liền muốn người khác mang ơn. Bà có biết những năm qua tôi sống bên bà mệt mỏi biết bao nhiêu không hả?”