Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 207 : Hết sức kinh hãi, bí mật động trời

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Cảm xúc vừa được thổ lộ, Mộ Dung Uyển Như căn bản không lý trí được nữa, hoặc có thể nói là bắt đầu từ thời khắc quyết định giết Nghi thái phi, nàng ta đã không lý trí nữa rồi.



Nhìn dáng vẻ sợ hãi kia của Nghi quý phi, nàng ta hoàn toàn quên mất nếu như không có Nghi thái phi, đến hôm nay nàng ta vẫn là một tiểu cung nữ không có tiếng tăm gì, thậm chí có khẳng năng vì cái chết của Trường Bình công chúa mà phải chết theo rồi. Bây giờ trong đầu nàng ta chỉ là Nghi thái phi không tận tâm tận lực giúp nàng ta, bảo vệ nàng ta, không đưa nàng ta lên vị trí trắc phi của Tần vương.



Cái gọi là thăng mễ ân đẩu mễ cừu cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.



“Từ nhỏ đến lớn, ta phải tốn biết bao tâm tư để phỏng đoán tâm ý của bà, phải cẩn thận từng li từng tí hầu hạ bà, chỉ sợ bà không vui một chút lại đưa ta trở về cung, ta vì cái gì chứ?”



“Nghi thái phi, bảy năm trước lần đầu tiên bà nói muốn gả tôi cho Tần vương, kết quả thì sao? Bà gả ta cho thứ Trưởng Tôn Triệt hèn nhát kia! Bà đối với Hàn Vân Tịch sao lại tốt như vậy? Dù tôi không phải con đẻ của bà, nhưng tôi hầu hạ bà nhiều năm như vậy mà không bằng một Hàn Vân Tịch sao? Bà nói đi!”



Mộ Dung Uyển Như càng nói càng tức tối, phẫn nộ, nước mắt Nghi thái phi càng chảy mãnh liệt. Dù cho cây kim châm chống trên cổ bà, vậy mà bà vẫn lắc đầu, phủ định tất cả những gì Mộ Dung Uyển Như nói.



Không phải như vậy! Những năm gần đây, bà luôn toàn tâm toàn ý đối tốt với Uyển Như, tại sao trong lòng Uyển Như có thể nghĩ như vậy chứ?



Trong lòng bà, Uyển Như so với Hàn Vân Tịch quan trọng hơn nhiều. Bất kể Hàn Vân Tịch có làm tốt đến thế nào đi nữa, thì chung quy cũng là một người ngoài!



“Thế nào, ta nói sai sao?”



Mộ Dung Uyển Như khinh thường cười lạnh: “Dù sao bà cũng sắp chết rồi, tôi không ngại nói với bà, lúc đầu chuyện Hàn Vân Tịch biết y thuật là do tôi tung ra ngoài, Từ phu nhân đến cửa chính làm ồn cũng là do tôi xúi giục, còn có...”



Nói đến đây, Mộ Dung Uyển Như dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt đột nhiên trở nên ngoan tuyệt: “Còn có, chuyện Hoa Mai Yến, thật ra là tôi và Trường Bình công chúa an bài, đáng bị Trưởng Tôn Triệt xâm phạm là Hàn Vân Tịch, không phải là ta... không phải là ta!”



Nói xong lời cuối cùng, Mộ Dung Uyển Như tới gần mặt Nghi thái phi, gần như gầm nhẹ: “Không phải là ta!”



Vừa nói xong, châm trên tay nàng ta đột nhiên đâm vào cổ Nghi thái phi, sau đó từng chút từng chút một đâm sâu vào cổ Nghi thái phi.



“Ô ô ô...”
Lúc này, có người cũng bị bí mật này làm kinh động. Người này không phải ai khác, chính là Hàn Vân Tịch.



Nàng đã sớm lên xe ngựa, ngay tại bên ngoài màn cửa xe, một tay còn đang kéo cửa xe, suýt chút nữa đã nhấc màn cửa lên, mà nghe được cuộc nói chuyện bên trong, khiến tay nàng lúc này vẫn còn cứng ngắc.



Nàng không có nhiều ưu tư như Mộ Dung Uyển Như. Ý niệm duy nhấ trong đầu nàng chính là, nếu như, nàng ta là con gái ruột của Nghi thái phi, vậy thì nói cách khác, Long Phi Dạ há không phải...



Đời này Nghi thái phi cũng chỉ có một người con, sau khi sinh xong bà không cách nào sinh thêm.



Nói là thân thế của Mộ Dung Uyển Như khiến nàng kinh sợ, chẳng thà nói rằng thân thế của Long Phi Dạ khiến nàng chấn động.



Lúc này, thị vệ đang xử lí thi thể thích khách, mấy kẻ còn sống bị trói lên, mà người trên xe ngựa phía sau cũng lục đục đi xuống, Trưởng Tôn Triệt, Bắc hầu Hòa Bình vội vàng đi tới bên này.



Hàn Vân Tịch vẫn sững sờ ở phía trước rèm cửa xe, chậm chạp chưa tỉnh táo lại, bí mật lớn này, nàng thật tình không muốn biết!



Mà Long Phi Dạ mai phục tại bụi cỏ phía trên cũng không biết rốt cục trong xe xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Hàn Vân Tịch có chút kỳ quái.



“Điện hạ, Vương phi nương nương làm gì đó?” Sở Tây Phong thấp giọng hỏi.



Ai ngờ, tiếng nói này vừa phát ra, mấy ám khí từ trong bụi cỏ đối diện vụt ra, áp thẳng về phía Hàn Vân Tịch.



“Rốt cục cũng đến rồi!” Giọng Long Phi Dạ lạnh lùng, Lăng Không vọt tới, tốc độ nhanh như tia chớp, thanh kiếm quét sạch vô số ám khí, áp thẳng tới bụi cỏ.



Ai ngờ, đây chính là kế điệu hổ ly sơn. Quân của Khang vương Bắc Lệ cũng từ một hướng khác bay ra, đôi mắt đen dưới mặt nạ kỹ xảo mà tùy tiện. Hắn khẽ tới gần Hàn Vân Tịch, đưa tay nắm về phía nàng.



Không ai nghĩ tới sẽ còn thích khách. Hàn Vân Tịch càng không nghĩ tới quân Diệc Tà cũng xuất hiện. Khi đá lửa phóng điện, nàng nghĩ cũng không muốn nghĩ nhiều, bản năng nhấc màn xe lên, hướng vào bên trong tránh!