Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 208 : Hậu quả, không thể tưởng tượng nổi

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Hàn Vân Tịch vừa lăn vào, Mộ Dung Uyển Như và Nghi thái phi đều giật mình kêu lên. Lúc này mới ý thức được bên ngoài tình huống, tay Mộ Dung Uyển Như đang bóp ở cổ Nghi thái phi kia vội buông ra.



Trời ạ, Hàn Vân Tịch đã nhìn thấy gì rồi?



Nghi thái phi cũng bị hù dọa, trời ạ, Hàn Vân Tịch đã nghe thấy gì rồi?



Toàn bộ Hàn Vân Tịch đều nghe thấy, cũng nhìn thấy rồi. Chỉ là, giờ khắc này nàng không quản nổi ai là con gái, ai muốn giết ai, ai muốn hãm hại ai!



Nàng không lo nổi đâu, cầm chặt ám khí trên tay, chằm chằm nhìn màn xe, đề phòng Quân Diệc Tà.



Nhưng đột nhiên, xe ngựa giống như bị đạp mạnh một cước, thình lình ngả sang bên phải. Trời mới biết tình huống bên ngoài thế nào, Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Như cùng la hoảng lên. Hàn Vân Tịch cũng bất ngờ, ngả về hướng bên phải theo xe, lưng đấp mạnh lên mặt đất, rất đau!



Nàng đang muốn xoay người đứng dậy, ai ngờ Mộ Dung Uyển Như và Nghi thái phi cũng lập tức đập xuống, hai mẹ con vụng về như nhau, đè trên người nàng.



Khốn khiếp! Đau quá! Lục phủ ngũ tạng của nàng bị đè đến muốn thổ ra ngoài.



Hàn Vân Tịch vô cùng muốn mắng người, ai biết đâu, lúc này phía bên trái cửa xe, đột nhiên lại đạp tới một cước, liền đạp vào cửa, đạp lên cơ thể Mộ Dung Uyển Như là người đang nằm trên cùng.



“A…”



Mộ Dung Uyển Như hét ầm lên. Ánh mắt sác bén của Hàn Vân Tịch lại nhận ra bàn chân đó là của Quân Diệc Tà mắt sắc nhìn ra bàn chân kia là quân cũng tà, tơ màu vàng đen bên cạnh ủng dài, mũi giày còn có chút cong lên, đó là biểu tượng của quý tộc Bắc Lệ.màu đen tơ vàng bên cạnh trường ngoa, mũi giày bưng còn có chút câu lên, kia là bắc lệ quý tộc biểu tượng.



Cơ hội tới rồi!



Hàn Vân Tịch đã không còn để ý tới đau đớn, vươn tay ra, nhắm ngay huyệt vị trên chân kia. Nhưng mà nàng còn chưa phóng châm, cặp chân kia đã lập tức thu về.



Xuyên qua cửa xe nho nhỏ nho nhỏ, chỉ thấy ở trên đầu Long Phi Dạ và Quân Diệc Tà cùng giẫm trên xe ngựa, hai người đánh giáp lá cà. Hai người bốn chân, bước chân không ngừng biến ảo, thỉnh thoảng hiện lên ở cửa xe. Trong lúc nhất thời, Hàn Vân Tịch không có cơ hội hạ thủ.



Giải độc hệ thống đang trong quá trình thăng cấp. Hàn Vân Tịch bị đè ở dưới, cũng không biết Quân Diệc Tà có dung độc hay không, cũng chẳng có cách nào nhắc nhở Long Phi Dạ.


Trong chốc lát, ba mươi chin cây châm độc mới trang bị bên trong Lê Hoa Lệ Vũ nhất tề phóng ra, giống như một bên mưa châm, toàn bộ từ dưới bão tố phóng tới Quân Diệc Tà.



Quân Diệc Tà đang hoàn toàn tập trung đấu với Long Phi Dạ, nào có đề phòng Hàn Vân Tịch? Hắn biết Hàn Vân Tịch độc thuật rất lợi hại, thế nhưng hắn cũng biết về phương diện hạ độc, kỹ năng của Hàn Vân Tịch là thứ cặn bã.



Từng cây châm không hề báo trước không đâm vào trong cơ thể, thậm chí có mấy cây bão tố phóng trước mặt hắn. Quân Diệc Tà giật mình, thế nào cũng không nghĩ tới Hàn Vân Tịch thế mà có thể dùng lực lượng, tốc độ này mà phóng châm tới. Mà trong chớp mắt khi hắn đang ngơ ngẩn, kiếm của Long Phi Dạ không chút lưu tình quét ngang tới, hung hăng hướng tới hắn đảo qau chặn ngang.



Độc châm đi vào cơ thể, cộng thêm một đòn trí mạng của Long Phí Dụng, Quân Diệc Tà trực tiếp bị văng ra, không vào cây đại thụ nào mà rất nhanh liền rơi xuống đất.



Tiếng vang ầm ầm thu hút sự chú ý của tấ cả bọn áo đen. Thấy chủ thượng bị thương, tất cả thích khách áo đen cùng lui lại, ngăn ở phía trước Quân Diệc Tà, bảo vệ cho hắn. Ngấm ngầm có thể thấy ở phía sau bọn thích khách áo đen, Quân Diệc Tà đã đứng dậy, quay người chạy.



Sở Tây Phong lập tức dẫn thị vệ áo đem tiếp tục đuổi giết tới. Bờ môi Long Phi Dạ hiện lên vẻ giễu cợt, rút kiếm muốn tự mình đuổi theo. Nhưng lúc này, Hàn Vân Tịch lại gấp gấp giữ chặt tay của hắn. “Làm gì?” Giọng Long Phi Dạ lạnh lùng.



“Chàng đừng đuổi.” Hàn Vân Tịch rất chân thành. Chuyện này nàng đã chần chờ rồi, hiện tại không có thời gian chần chờ.



“Buông tay!” Long Phi Dạ ngay cả hỏi lý do cũng không, hung hăng hất tay Hàn Vân Tịch ra. Không thể để mất thời cơ, hắn chờ Quân Diệc Tà rất lâu rồi, lần này không thể lại để hắn chạy mất!



Thế nhưng, Hàn Vân Tịch lại chạy đến trước mặt hắn: "Ta có chuyện vô cùng quan trọng cần thương lượng với chàng, bây giờ nhất định phải nói!"



Long Phi Dạ lần đầu tiên thấy nữ nhân Hàn Vân Tịch này so với những nữ nhân khác cũng chẳng khác gì, không thể nói lý, phiền phức!



Hắn lạnh lùng trừng mắt với nàng một chút, không them để ý, muốn rời đi. Hàn Vân Tịch không ngăn được, nàng gấp gáp thốt lên: "Chàng có biết Mộ Dung Uyển Như là con gái ruột của Nghi thái phi, chàng là con nuôi không?”



Lời này vừa nói ra, Long Phi Dạ líu ríu dừng bước, đột nhiên quay người nhìn về phía Hàn Vân Tịch. Trong chốc lát, đáy mắt lóe lên một tia sát ý dọa người.



Nữ nhân này, sao nàng ta lại biết chuyện này?



Thấy phản ứng của Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch biết mình đã thành công ngăn hắn lại. Nàng cũng không chú ý tới sát ý nơi đáy mắt của Long Phi Dạ, vội vã giải thích: “Bọn họ ở trong xe ngựa, Mộ Dung Uyển Như muốn giết Nghi thái phi để hãm hại ta. Nghi thái phi chính miệng nói ra, ta vô ý nghe được. Ta vừa mới ngộ thương Mộ Dung Uyển Như, là tê gây độc. Nếu kéo dài, chậm trễ giải độc như vậy, nàng ta sẽ cả đời không tỉnh lại nữa. Chuyện này chàng tự quyết định đi!”



Mộ Dung Uyển Như cũng không phải loại lương thiện, nàng ta biết mình không phải là con nuôi mà là Công chúa chính hiệu, phủ Tần Vương còn có thời gian yên bình sao? Lỡ như, bí mật bị lột trần, hậu quả không thể tưởng tượng được!