Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 209 : Thật ngốc, thật ngây thơ

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Hàn Vân Tịch rất lo lắng, thực ra vừa rồi trong xe ngựa nàng đã do dự, nói về y đức, nàng nhất định phải cứu Mộ Dung Uyển Nhi, huống chi Mộ Dung Uyển Nhi bị nàng ngộ thương.



Phải biết rằng, liều lượng của năm tễ ma túy độc tề kia đủ khiến cho Mộ Dung Uyển Nhi hôn mê bất tỉnh tính từ bây giờ đến lúc biến thành người thực vật, thời gian không nhiều lắm.



Nhưng nàng cũng biết, người thực vật là cách cách tốt nhất để đóng kín miệng nàng ta lại.



Nàng biết mình không nên nghĩ như vậy, nhưng dù là tình cảm hay là lý trí, nàng đều nghĩ như vậy, kết cục hôm nay đều do Mộ Dung Uyển Nhi tự tìm lấy, hại nàng lần này đến lần khác thì thôi đi, vậy mà còn muốn giết Nghi thái phi để hãm hại nàng, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục?



Được rồi, chuyện này quá phức tạp, nàng tạm thời gác ân oán cá nhân với Mộ Dung Uyển Nhi sang một bên, nàng giao quyền lựa chọn cho Long Phi Dạ.



Bí mật thân thế quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.



Nghe Hàn Vân Tịch giải thích, sát ý trong đáy mắt Long Phi Dạ không hề thối lui, ngược lại còn lạnh hơn ba phần, mặc dù hắn giao Mê Điệp Mộng cho nữ nhân này, nhưng cũng không đại biểu nữ nhân này có thể biết nhiều như vậy!



Hắn không phải do Nghi thái phi sinh ra, cũng không phải huyết mạch của Thiên Ninh Hoàng tộc, Nghi thái phi cho rằng mình giấu chuyện này rất kỹ, thế nhưng mười năm trước lúc người của Đường môn tìm tới cửa thì hắn đã biết.



"Nhiều lắm chỉ là một chén trà thời gian, qua thời gian này không ai cứu được nàng ta!" Hàn Vân Tịch rất thành thật.



Mà đúng lúc này, thị vệ và người hầu đều đã đi tới, đang muốn cứu người ra, thấy thế, Long Phi Dạ không nói nhiều mà đi qua.



Nhìn bóng lưng hắn, Hàn Vân Tịch vẫn không phát giác được không thích hợp, nghĩ tên này chắc bị chấn động, dù sao đột nhiên có một ngày phát hiện mình không phải do cha mẹ mình sinh ra, người lãnh khốc vô tình đến đâu cũng sẽ có chút cảm xúc đúng không?



Hàn Vân Tịch vội vã theo sau, Long Phi Dạ kêu tất cả thị vệ và tôi tớ lui xuống, hắn đích thân làm phù chính xe ngựa, nhấc màn xe lên xem, chỉ thấy Mộ Dung Uyển Nhi và Nghi thái phi còn ngất chung một chỗ, trên người trên mặt có không ít vết thương.



Hàn Vân Tịch đứng ở một bên, không lên tiếng, thời gian từng chút trôi qua, tất cả đều quá đột ngột, đến nay đầu óc của nàng còn có chút hỗn loạn, nhìn cặp mắt đen băng lãnh của nam nhân này, nàng không phỏng đoán được ý của hắn.



Đột nhiên, Long Phi Dạ thản nhiên nói: "Lên xe."



Lên xe? Hắn quyết định cứu người sao?


"Còn có, Mê Điệp Mộng, điện hạ đã giao vật kia cho thiếp, nhất định là tín nhiệm độc thuật của thiếp, thiếp cũng sẽ dốc hết khả năng trợ giúp điện hạ tìm ra vị độc dược bí mật kia. Còn nữa..."



Nói đến đây, Hàn Vân Tịch ngừng lại, nhẹ nhàng đẩy lưỡi kiếm Long Phi Dạ ra, nhàn nhạt cười yếu ớt, nghiêng nước nghiêng thành: "Còn nữa, thiếp dám cam đoan nếu điện hạ giết thiếp, nhất định cũng sẽ... sống không bao lâu nữa!"



Vừa mới nói xong, nàng lập tức lấy ra một phần độc dược, hắn dám giết nàng, nàng sẽ dám hạ độc! Mặc dù không thể nhanh hơn kiếm của hắn, nhưng ít nhất cũng có thể ngang hàng.



Con ngươi Long Phi Dạ nhíu lại, né tránh trong nháy mắt, lui ra xe ngựa.



Thấy thế, Hàn Vân Tịch cười càng xán lạn hơn, những khổ tâm giấu trong lòng nàng, chỉ có nàng biết mà thôi.



Đáy mắt Long Phi Dạ hiên lên một tia hài lòng, cũng rất nhanh biến mất không thấy gì nữa: "Hàn Vân Tịch, nàng còn nhiều cơ hội hạ độc, vì cái gì không ra tay?"



Lúc nãy khi tới gần hắn, nàng có thể vô thanh vô tức hạ độc hắn, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng thật đáng chết, đối với độc nữ này hắn luôn quên phòng bị.



Nhưng mà, cuối cùng nữ nhân này chỉ lấy độc dược ra, không thật sự ra tay.



"Thần thiếp đã nói rồi, thần thiếp và điện hạ là người trên cùng một con thuyền." Nàng nói rồi chợt nghĩ lại, trêu ghẹo nói: "Không, điện hạ là thuyền của thần thiếp, nước lớn như vậy, thần thiếp không thể tự triệt đường sống của mình đúng không?”



Trong biển rộng mênh mông của Thiên Ninh này, hắn là thuyền của nàng...



Long Phi Dạ có chút vui vẻ suy nghĩ câu nói này, mặc dù không nói rõ thái độ, nhưng cuối cùng vẫn thu hồi trường kiếm.



Thấy thế, cuối cùng Hàn Vân Tịch vẫn thở dài một hơi, nàng nghĩ, nàng đã đúng, trước mặt người đàn ông này, nàng nhất định phải có giá trị tồn tại.



Long Phi Dạ đi tới, tiện tay ném trường kiếm cho nàng, Hàn Vân Tịch vội vã tiếp được, nặng thật!



Tên này có ý gì, một khắc trước còn muốn giết nàng, bây giờ chuyện xảy ra đến nỗi hắn ném trường kiếm cho nàng.



Hắn ngồi lên xe, lườm hai người trong xe một chút, thản nhiên nói: "Trở về rồi nói."