Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 210 : Lượng tin tức khá lớn

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Xuân săn gì đó đương nhiên không đi, chuyện giải quyết tốt hậu quả hành thích lần này đều giao cho đám người hầu, bên phía Quân Diệc Tà Long Phi Dạ cũng không đích thân xuất mã, muốn đuổi kịp chắc chắn không dễ dàng như vậy, bất quá, lần này đoán chừng hắn không thể xuất hiện nhanh như vậy, mặc dù tránh thoát Cường ma túy độc, mấy chục kim châm độc kia của Hàn Vân Tịch cũng không dễ dàng giải như vậy.



Hàn Vân Tịch nghĩ, lần sau khi Quân Diệc Tà xuất hiện có lẽ nào hắn sẽ không bắt cóc nàng mà trực tiếp muốn tính mạng của nàng hay không? Dường như mỗi một lần đều là nàng phá hoại chuyện tốt của hắn.



Xe ngựa đi thằng về phía Đế đô, Hàn Vân Tịch cũng không biết xử lý trường kiếm của Long Phi Dạ như thế nào, chỉ có thể ôm vào trong ngực.



Thanh kiếm này Long Phi Dạ mang theo bên người, Hàn Vân Tịch không hiểu về kiếm, nhưng nàng biết đối với một kiếm khách mà nói, kiếm quan trọng như sinh mạng, chỉ cảm thấy trên kiếm này có khí tức của hắn, bá khí, lạnh buốt, tôn quý, thần bí!



Nàng ôm vô cùng cẩn thận, ngồi ở một bên nhìn hắn, cũng không biết tại sao đột nhiên có cảm giác thân cận như vậy, lần đầu tiên có cảm giác chân thật như vậy, người nam nhân này ở ngay bên cạnh.



Long Phi Dạ đã sớm biết được chuyện này nhưng vẫn không bịt miệng Nghi thái phi, cũng không biết sau khi trở về hắn có ngả bài với Nghi thái phi hay không, mà Mộ Dung Uyển Nhi cũng đã như vậy, Nghi thái phi sẽ phản ứng ra sao đây?



Đương nhiên, có một chuyện Hàn Vân Tịch nhất định phải nói rõ ràng với Long Phi Dạ: "Điện hạ, nếu không có gì ngoài ý muốn, tối nay Mộ Dung Uyển Nhi sẽ có một khoảng thời gian tỉnh ngắn, thời gian một nén nhang."



Đây là thời kỳ tỉnh táo trước khi Mộ Dung Uyển Nhi hoàn toàn tiến vào thời kỳ ngủ say, giống như hồi quang phảng chiếu.



Long Phi Dạ không có phát biểu bất kỳ điều gì, nhưng ai biết vừa đến phủ Tần Vương, hắn lạnh lùng hạ lệnh: "Người đâu, Thái phi nương nương và Thiếu phu nhân ở trên đường gặp chuyện, bất hạnh bỏ mình, phát báo tang, chuẩn bị hậu sự."



Hắn nói rồi giao Nghi thái phi cho Hàn Vân Tịch, đích thân lái xe muốn đưa Mộ Dung Uyển Nhi đi phủ Bình Bắc Hầu, bây giờ Mộ Dung Uyển Nhi còn chưa tắt thở, Hàn Vân Tịch không biết Long Phi Dạ sẽ làm thế nào, nhưng nàng rất rõ một khi đưa người này đến phủ Bình Bắc Hầu nhất định sẽ biến thành thi thể.



Mà cái chết của Nghi thái phi, sao hắn lại giao cho nàng?



Hàn Vân Tịch đứng im tại chỗ, chỉ cảm thấy từng cơn ớn lạnh từ sau lưng truyền tới, vẫn luôn biết nam nhân này tuyệt tình, nhưng không biết hắn có thể lãnh khốc vô tình đến thế này, hắn muốn hoàn toàn diệt khẩu!



Nàng nhịn không được sự sợ hãi, mình có thể sống sót, có tính là một kỳ tích, một ngoại lệ hay không?



Đột nhiên, Hàn Vân Tịch nhớ tới một chuyện, khẩn trương tiến lên kéo xe ngựa: "Long Phi Dạ, chờ một chút!"



"Xử lý không được?" Long Phi Dạ không vui hỏi.




Hắn nói Cố Thất Thiếu hiểm lầm rồi? Cho nên, ngày đó Cố Thất Thiếu xuất hiện tại Hàn gia, hoài nghi xuất thân của nàng, hắn đều rõ ràng.



Hắn nói mẫu phi của bản vương? Tên này thuận miệng gọi, hay là trên cơ thể hắn vẫn có huyết thống của Hoàng tộc? Lại là tộc nào nữa? Mẫu phi hắn là con của Đường Môn, không phải con gái Đường Môn không gả ra ngoài sao?



Hắn nói địa vị của Thiên Tâm phu nhân? Cho nên, tên này vẫn luôn điều tra Thiên Tâm phu nhân, như vậy, thân thế của nàng, hắn biết được bao nhiêu.



Lượng tin tức to đến thế khiến Hàn Vân Tịch có chút hỗn loạn, vẫn cho rằng tên này không thường xuyên ở trong phủ, ngoại trừ có chuyện tìm nàng giải độc ra, cơ bản không có mấy lần gặp nhau, nhưng mà ai ngờ, hắn nắm tất cả về nàng trong lòng bàn tay.



Hàn Vân Tịch trừng to mắt, tròng mắt đảo quanh, không biết đang suy nghĩ gì, lúc này, phía sau truyền đến động tĩnh, Nghi thái phi đã tỉnh.



Hàn Vân Tịch vội vàng thu tâm tư trong ánh mắt, xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Nghi thái phi ghé vào mép giường, như tỉnh như không, cau mày nhìn nàng.



Hàn Vân Tịch rót một chén nước ấm qua, dìu bà ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí cho bà ta uống nước.



Thời gian dần trôi qua, Nghi thái phi cũng tỉnh lại, không uống bao nhiêu liền đẩy tay Hàn Vân Tịch ra, mở miệng hỏi: "Hàn Vân Tịch, ngươi làm gì Uyển Nhi rồi?"



Chậc chậc, quả nhiên không phải đèn đã cạn dầu!



Từ trong tay áo Hàn Vân Tịch lấy ra ba cây kim châm nhét vào tay Nghi thái phi, ba cây kim châm này chính là hung khí Mộ Dung Uyển Nhi dùng để ám sát Nghi thái phi, đây là y châm của Hàn Vân Tịch, trước nay nàng không ném bừa bãi, duy nhất một lần chính là lúc thi châm cho Trường Bình công chúa rơi vào trong cung.



"Thái phi nương nương, nhờ hồng phúc của người, ta không bị nàng ta hãm hại." Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.



Xe ngựa đi nhầm đường, thích khách đột kích, tất cả đều đã được sắp xếp, là âm mưu của Mộ Dung Uyển Nhi, Nghi thái phi rất rõ ràng, chỉ là, bây giờ tất cả đều không quan trọng.



Quan trọng là Hàn Vân Tịch nghe được lời không nên nghe, bắt gặp chuyện không nên thấy.



Nghi thái phi vứt bỏ ba cây kim châm kia, nghiêm nghị: "Con gái của ta đâu?"